Cô nhìn sang toa số 2 và số 1, bên đó không có ai lên xuống.
Nhìn những người đang chen chúc ở cửa toa số 3, ai cũng không nhường ai, Giang Thiên Ca đi về phía trước, định lên tàu từ cửa toa số 2.
Nhưng cô vừa đi được nửa đường, đã bị một nhân viên nhà ga chặn lại.
Người nhân viên nghiêm túc nói: "Đồng chí, đừng lên từ cửa này.
Bên này không tiện."
Giang Thiên Ca liếc nhìn người nhân viên, sau đó nhìn về phía toa số 2.
Trong lòng cô đã hiểu ra vấn đề.
Những người ngồi trong toa đều mặc quân phục màu xanh lá cây.
Chắc chắn là có nhân vật quan trọng nào đó.
Giang Thiên Ca gật đầu.
Cô nhìn vào trong toa một cái, rồi xoay người đi về.
Trong lòng Giang Thiên Ca chợt dâng lên nỗi bồi hồi khó tả.
Kiếp trước, cô luôn muốn tìm được người bác quân nhân năm đó đã nhặt cô từ trong thùng rác, âm thầm chu cấp tiền bạc cho cô.
Nhưng cô đã tìm kiếm rất lâu, mà vẫn bặt vô âm tín.
Không biết, kiếp này, cô có thể tìm được ông ấy hay không.....
Để ý thấy động tĩnh bên ngoài, Lục Chính Tây lập tức cảnh giác, dặn dò cảnh vệ viên một tiếng, rồi đi ra khỏi toa.
Thấy ông đi ra, nhân viên nhà ga đứng bên cạnh vội vàng giải thích: "Bên đó đông người quá, vừa nãy có một nữ đồng chí muốn lên tàu từ cửa này, tôi đã bảo cô ấy đi đường khác."
Lục Chính Tây "Ừ" một tiếng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh khảnh đang đi về phía đám người.
Ánh mắt Lục Chính Tây rất mạnh, lúc ánh mắt anh vừa rơi vào trên người, Giang Thiên Ca đã phát hiện ra.
Giang Thiên Ca quay đầu lại nhìn, bắt gặp một đôi mắt đen láy giống con diều hâu sắc bén.
Chủ nhân của đôi mắt đen ấy có thân hình cao lớn, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú.
Giang Thiên Ca nghĩ thầm, nếu anh không mặc quân trang, nếu không khí xã hội cởi mở hơn một chút, có lẽ cô sẽ không nhịn được mà huýt sáo.
Cô không có ý trêu chọc anh, chỉ vì anh đúng gu thẩm mỹ của cô, cô chỉ đơn thuần muốn khen ngợi anh đẹp trai mà thôi.
Nhưng mà, bây giờ cô không thể huýt sáo được.
Đang định thu hồi ánh mắt thì lại thấy anh vẫn nhìn chằm chằm cô, trong mắt mang theo cảnh giác và phòng bị.
Giang Thiên Ca nhướng mày với anh, ánh mắt tinh nghịch lướt qua anh một vòng, rồi xoay người đi vào đám người.
Thấy phản ứng của cô, Lục Chính Tây nhíu mày.
"Chính Tây, sao vậy?" Giang Viện Triều đi tới, nghi ngờ hỏi.
Anh nhìn theo ánh mắt Lục Chính Tây, chỉ thấy đám người chen chen chúc chúc trên sân ga, không thấy gì đặc biệt.
Lục Chính Tây cảnh giác nhìn xung quanh, cẩn thận đề nghị: "Giang đồng chí, anh vẫn nên lên xe đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!