"Tôi có thể cho anh mượn tiền trước để đưa bà đi khám, không cần gấp gáp trả. Đợi anh đỗ đại học, đi làm kiếm tiền rồi trả tôi cũng được."Về đi học lại đi, Thẩm Thành Công.Sau này anh nhất định sẽ rất thành công.
"Có lẽ lời tôi quá chân thành, sự kỳ vọng ấy quá chắc chắn. Chàng trai cao một mét tám lăm ấy, cẩn thận nhận lấy sách, đôi mắt đỏ hoe. Anh nghẹn ngào nói với tôi:"Cảm ơn cô, đại tiểu thư."
Thẩm Thành Công nhận số tiền ba tôi đưa, còn muốn quỳ xuống dập đầu cảm ơn, bị tôi cản lại.
Anh quay về trường học, vì muốn báo đáp, chủ động nhận trách nhiệm kèm cặp tôi ôn tập.
Sau một thời gian học cùng, tôi thường thầm cảm thán, sao khoảng cách giữa người với người lại lớn đến thế?
Rõ ràng là đề khó như vậy, vậy mà Thẩm Thành Công giải nhẹ nhàng đến khó tin!
Đây chính là khác biệt giữa học thần và học gà, tôi suýt nữa quỳ lạy anh luôn rồi.
Có lẽ vì áp lực học quá căng, hoặc cũng có thể vì thái độ của tôi quá cứng rắn, Chu Văn Dã vẫn không dám đến làm phiền tôi nữa, chỉ biết cắm đầu học hành.
Ngược lại thì em gái anh ta, Chu Triều Triều, vì không chịu nổi cuộc sống khổ cực, đã khóc lóc chạy đến tìm tôi, vừa mở miệng đã gọi tôi là chị dâu, bị tôi lấy chổi quét thẳng ra ngoài.
Một hôm buổi tối, tôi chuẩn bị về nhà thì nhìn thấy Chu Văn Dã đang nhận hộp cơm từ tay một cô gái ở cổng trường.
Người con gái đó không phải Tô Lan, mà là một cô gái tôi không quen.
Chu Văn Dã vừa cười vừa xoa đầu cô gái ấy, đến khi ngẩng đầu lên thấy tôi thì thoáng hoảng loạn một chút, sau đó lại vờ như không có gì, cầm hộp cơm rời đi.
Không ngờ, rời xa một con ngốc nhiều tiền như tôi, cuộc sống của Chu Văn Dã lại không những không tệ đi, mà còn lên đời hơn hẳn.
Tôi mới biết, không chỉ có Tô Lan bị anh ta lừa cho tiêu tiền, mà sau lưng còn có nhiều cô gái khác đang bị anh ta dây dưa mập mờ.
Anh ta dùng hình tượng nhà nghèo hiếu học của mình để lấy lòng các cô gái, dụ dỗ họ mua đồ cho mình.
Tôi từng thử tìm họ để vạch trần bộ mặt thật của Chu Văn Dã.
Nhưng các cô gái vừa thấy tôi thì đều lộ vẻ khinh thường, quay đầu bỏ chạy.
Chỉ có một cô tên là Lưu Húc chịu nghiêm túc nghe tôi nói, còn nói sẽ tìm hiểu thêm.
Sau đó tôi không xen vào nữa, tập trung hết sức vào việc học.
Cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi mới nghe từ miệng Thẩm Thành Công một tin chấn động.
Chu Văn Dã vì chơi đùa tình cảm người khác mà bị bịt đầu đánh gãy hai chân!
10
Chu Văn Dã bị thương nặng, cần rất nhiều tiền để chữa trị.
Mẹ anh ta vốn định đem số trang sức vàng bạc mà tôi từng tặng bà ta đi bán lấy tiền cứu mạng.
Kết quả không ngờ, Chu Triều Triều lại mang theo số tiền ít ỏi còn lại trong nhà và toàn bộ trang sức của mẹ mình biến mất không tăm hơi.
Mẹ Chu tức đến mức mắng chửi om sòm, đêm nào cũng khóc lóc thảm thiết, cuối cùng còn đến trước cửa nhà tôi quỳ lạy cầu xin.
"Bác biết nhà cháu có tiền, cháu bỏ tiền ra cứu nó đi. Sau này cháu gả vào nhà bác, cả đời bác sẽ biết ơn cháu!"
Bà ta đâu phải đang đi vay tiền, mà là đang ép buộc tôi phải đưa.
"Tôi thấy lạ thật đấy, bà không tìm bạn bè thân thích vay tiền, lại cứ phải tìm đến một người chẳng thân chẳng thích như tôi."
"Chẳng lẽ vì tôi trông giống con ngốc có tiền nên bà thấy tôi nợ nần nhà bà chắc?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!