Dù đang hôn Tô Lan, ánh mắt anh ta lại xuyên qua đám người, dừng thẳng lên người tôi.
Rõ ràng, đây là vở kịch anh ta diễn để chọc tức tôi.
Chán chết. Còn chẳng kích thích bằng mấy công thức trong sách toán của tôi.
Tôi thu lại ánh nhìn, chẳng buồn bình luận gì về hành động của Chu Văn Dã.
Chu Văn Dã thấy tôi bình thản, không hề d.a. o động, vẻ mặt cũng méo mó hẳn đi, không nhận được phản ứng gì nên càng làm quá hơn.
Đến giờ ăn trưa, anh ta còn cố tình mua một bát đồ ăn đầy thịt, ngồi ngay trước mặt tôi, gắp từng miếng cho cô gái kia, còn ân cần lau miệng cho cô ta, thậm chí chu đáo đến mức đi múc canh giúp.
Vừa mới rời đi, cô ta liền nhìn tôi nói:
"Dư Ảnh, tôi biết cô vẫn luôn bám lấy anh ta, nhưng giờ anh ta là người yêu của tôi, hy vọng cô có chút liêm sỉ, tránh xa người của tôi ra."
Tôi nheo mắt nhìn cô ta, nhận ra ngay, hình như tên là Tô Lan thì phải.
Kiếp trước, cô ta chính là bạch nguyệt quang trong lòng Chu Văn Dã, còn là người vợ đầu tiên của anh ta.
Không ngờ thời cấp ba họ đã dan díu với nhau rồi.
Thứ rác rưởi tôi vứt đi, có người giành giật mà nhặt, tôi còn làm gì được nữa, chỉ đành tôn trọng và chúc phúc thôi.
Chu Văn Dã quay lại thấy sắc mặt tôi hơi khó coi, liền tỏ ra vui mừng, đưa bát canh cho Tô Lan, rồi quay sang nói với tôi:
"Dư Ảnh, tôi biết cô vẫn còn để tâm đến tôi. Nếu cô chịu xin lỗi tôi, quỳ bên giường mẹ tôi nhận lỗi, đem hết đồ hôm qua trả lại, tôi sẽ chia tay với cô ấy, quay lại làm người yêu cô."
Tô Lan trợn tròn mắt, không dám tin nhìn anh ta.
Chu Văn Dã thì đầy tự tin, còn đưa tay định nắm lấy tay tôi.
Tôi bưng bát canh lên, nghiêm túc nói:
"Anh mà tiến thêm bước nữa, bát canh này sẽ vô tình đổ thẳng vào đầu anh đấy."
Dư Ảnh! Chu Văn Dã cuối cùng cũng phát điên.
Mọi chiêu trò của anh ta đều dựa trên một tiền đề: tôi phải yêu anh ta.
Nhưng hiện tại, tôi nhìn anh ta chẳng khác gì nhìn một con gián sống.
Vậy nên khi phát hiện mọi hành động của mình không thể làm tôi d.a. o động chút nào, anh ta bắt đầu hoảng loạn!
Lần đầu tiên anh ta buông bỏ lòng tự tôn, mắt đỏ hoe, nhào tới hỏi tôi:
"Tại sao? Cô rõ ràng từng rất thích tôi mà? Sao đột nhiên lại từ bỏ!"
Tôi lập tức hắt cả bát canh nóng vào mặt anh ta.
"Đừng có hèn hạ như vậy được không, đừng để tôi khinh thường anh."
Một câu khiến Chu Văn Dã đứng chôn chân tại chỗ.
9
Có lẽ câu nói cuối cùng của tôi đã tổn thương lòng tự tôn của Chu Văn Dã.
Anh ta hiếm khi giữ lại chút liêm sỉ, không đến làm phiền tôi nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!