Chương 6: (Vô Đề)

Nghe xong mà tôi suýt nôn tại chỗ, tưởng đang ăn tiệc lớn chắc?

Tôi chẳng thèm để ý tới anh ta, chỉ thò đầu ra cửa gọi to: Chú Lưu! Vào đi ạ!

Bảy người chú bác đã chuẩn bị từ trước liền chen chúc bước vào, chú Lưu dẫn đầu, xắn tay áo hỏi:

"Ảnh Ảnh, dọn những gì?"

Tôi đưa tay chỉ một vòng quanh nhà, phát hiện ra trong căn phòng này, những gì họ ăn dùng hầu hết đều do tôi mua, trong lòng lập tức đau nhói, tôi nói thẳng:

"Trừ mấy người kia ra, còn lại tất cả đều dọn về cho cháu!"

Chú Lưu nhận lệnh, lập tức cùng mấy chú bác khác bắt tay vào dọn đồ.

Mẹ Chu trừng mắt nhìn, sợ tới mức hồn bay phách lạc, thấy cái tivi nhà mình sắp bị dọn đi liền lao ra ôm chặt lấy, gào lên:

"Mấy người làm gì vậy?! Mau buông cái tivi nhà tôi ra! Cướp à! Cứu mạng với! Gọi cảnh sát mau!"

Tôi nắm lấy cánh tay bà ta, cười hỏi:

"Bác chắc chắn đây là tivi của bác chứ?"

"Tất nhiên là tivi của tao rồi! Mày bị điên hả! Dẫn đám người này đến cướp đồ nhà tao! Không có lý lẽ gì hết! Mọi người tới mà xem nè!"

Mẹ Chu tức tới đỏ cả mắt, như phát điên lên, nằm vật ra cửa, sống chec không cho chúng tôi đi.

Bà ta hét to, chẳng mấy chốc liền khiến hàng xóm láng giềng xung quanh kéo ra xem.

"Đồ vô lương tâm! Chỉ vì con trai tôi không đồng ý quen nó, mà gọi đám đầu trâu mặt ngựa đến nhà tôi cướp đồ!"

"Báo cảnh sát đi! Mau gọi cảnh sát bắt con tiện nhân không ba không mẹ này đi!"

Người xung quanh bắt đầu bàn tán, có người còn định bước lên can ngăn.

Tôi vẫn nở nụ cười, chuẩn bị lấy tờ giấy vay nợ mà Chu Văn Dã từng viết lúc sĩ diện ra khỏi túi.

Đúng lúc ấy, một nam sinh cao lớn đứng ở đầu cầu thang chợt cất giọng khó hiểu:

"Ba Chu Văn Dã không phải đang ngồi tù sao? Mẹ cậu ta thì không có việc làm, cậu ta với em gái thì đang đi học, theo tôi biết thì nhà bọn họ đâu có họ hàng giàu có gì. Vậy tiền đâu mà mua tivi?"

Người định bước ra can ngăn lập tức dừng lại, tiếng bàn tán nổi lên khắp nơi.

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải cậu nam sinh ấy, cậu ấy mỉm cười với tôi.

Tôi nhận ra cậu ấy rồi.

Chính là người lần trước trong căng tin ăn phần thịt của tôi, gọi tôi là đại tiểu thư, đúng là một người biết ơn.

"Đồ mất dạy, đồ mắc bệnh đỏ mắt, chó hoang, con mắt gian xảo chỉ dòm ngó đồ nhà tao!"

Mẹ Chu tức giận lao tới định đánh cậu nam sinh kia, nhưng cậu nhanh nhẹn né được.

Hai người rượt nhau quanh cái tivi một vòng, khiến đám người xem náo nhiệt cười ầm lên.

Chu Triều Triều từ trong nhà chạy ra, một tay kéo mẹ, mặt đỏ phừng phừng tức giận trừng tôi:

"Đồ nhà tôi là cô tặng, đã là đồ tặng thì sao lại đòi về được!"

Ồ, thật vậy sao? Tôi nở nụ cười rạng rỡ đầy thân thiện: Tôi không tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!