Chương 5: (Vô Đề)

Nhưng dù tôi có đối tốt với cô ta đến đâu, Chu Triều Triều cũng chẳng hề coi trọng tôi.

Thậm chí khi tôi bị Chu Văn Dã và con riêng của anh ta giec chec, cô ta còn cười lớn, nói sớm đã thấy ngứa mắt với tôi, nói tôi chec là đáng.

"Trước khi tới cửa hàng bách hóa, tôi phải ghé nhà cô một chút." Tôi cụp mắt, kéo tay Chu Triều Triều lại khi cô ta định rẽ hướng sang cửa hàng.

Cô ta liếc tôi một cái, bĩu môi nói:

"Được thôi, cô muốn gặp anh tôi đúng không, không vấn đề gì. Hôm nay tôi có thể giúp cô nói vài lời hay, nhưng lát nữa cô phải mua cho tôi cái váy đầm ở cửa hàng bách hóa đó nha."

Tôi cười cười, không gật đầu cũng chẳng nói đồng ý hay từ chối.

Dù sao Chu Triều Triều cũng chẳng cần tôi trả lời.

Vì trong mắt cô ta, tôi chắc chắn sẽ đồng ý.

Kiếp trước, tôi yêu Chu Văn Dã đến chec đi sống lại, yêu đến mức không thể thiếu anh ta, yêu đến mức để mặc cho anh ta và người nhà giày vò.

Tôi đi phía sau Chu Triều Triều, nắm chặt bàn tay thành nắm đấm.

Chính vì yêu quá mù quáng, nên mới có kết cục thê thảm như vậy.

Sống lại một lần nữa, tôi phải đòi lại tất cả những nhục nhã mà Chu Văn Dã và gia đình anh ta đã gây ra cho tôi!

Tôi đến nhà họ Chu thì vừa hay thấy Chu Văn Dã đang đứng ở cửa.

Anh ta ngẩng đầu nhìn ráng chiều xa xa, ánh mắt mơ màng, lộ ra đường nét cằm góc cạnh cùng với gương mặt nghiêng vô cùng ưu tú.

Công bằng mà nói, anh ta đúng là rất đẹp trai: mày rậm mắt to, ngũ quan rõ nét, nét dịu dàng pha chút mạnh mẽ, không quá thô lỗ cũng không nữ tính.

Thêm vào việc anh ta thường làm việc đồng áng, thân hình cũng không gầy gò yếu ớt như thiếu niên mười mấy tuổi, ngược lại mang theo khí chất trưởng thành của đàn ông.

Chính khuôn mặt này từng khiến tôi mê muội đến quay cuồng.

Tiếc là Chu Văn Dã lại là ác quỷ đội lốt người.

Vừa thấy anh ta, tôi lập tức nhớ đến cảnh kiếp trước, anh ta lạnh lùng nhìn tôi bị đứa con trai riêng đẩy xuống lầu.

Rõ ràng tôi vẫn còn hơi thở, bấu lấy tay áo anh ta, cầu xin anh ta cứu tôi, cứu đứa bé trong bụng tôi.

Nhưng anh ta làm như không nghe thấy, trái lại còn sợ cái chec của tôi ảnh hưởng xấu đến đứa con trai cưng của anh ta.

Vậy nên anh ta vào bếp lấy một con d.a. o gọt hoa quả.

Lưỡi d.a. o dài bằng cả cánh tay, bị anh ta đ.â. m thẳng vào tim tôi.

Sau đó là bụng tôi, tứ chi tôi, và đôi mắt tôi, chec cũng không nhắm nổi!

Khuôn mặt đầm đìa m.á. u và đầy vẻ dữ tợn của người đàn ông ở kiếp trước, dần dần trùng khớp với Chu Văn Dã trước mắt.

Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, hình như nghĩ đến gì đó, nhíu mày, chẳng chào hỏi lấy một câu, quay đầu đi thẳng vào nhà.

Nhưng anh ta không đóng cửa, thậm chí còn mắng Chu Triều Triều một câu:

"Sau này đừng có dẫn chó mèo vào nhà mình!"

Chu Triều Triều bĩu môi, lườm tôi một cái:

"Có phải cô làm gì sai khiến anh tôi giận rồi không? Tôi mặc kệ đấy, cô phải tự vào xin lỗi đi, hại tôi cũng bị mắng lây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!