Chương 3: (Vô Đề)

"Giờ em còn dám phô trương kiểu tiểu thư địa chủ thời phong kiến ngay trong trường, tùy tiện bắt nạt người khác, vậy khi ra ngoài xã hội, em có phải tùy tiện giec người, ném cho người ta xấp tiền là xong chuyện?! Nếu là ba em, thì ngay từ lúc em sinh ra đáng lẽ nên dìm chec em rồi!"

Ông ta mắng tôi lớn tiếng ngay trước mặt tất cả học sinh tan học, không cần bất kỳ chứng cứ nào, chỉ muốn đóng đinh tôi lên cột nhục nhã.

Nếu là tôi năm mười sáu tuổi, chắc chắn sẽ bị ông ta mắng đến khóc òa lên.

Nhưng bây giờ, người đang đứng trước mặt ông ta là linh hồn ba mươi lăm tuổi, là tôi từng sống trước một kiếp người.

Tôi hít một hơi thật sâu, nở nụ cười rạng rỡ nhất:

"Thầy à, nếu việc em mời các bạn ăn thịt cũng tính là chèn ép, là phô trương, thì em không có gì để nói nữa, thầy cứ gọi hiệu trưởng đuổi học em đi, rồi đưa em ra công an xử b.ắ. n luôn đi ạ!"

Thầy Từ sững người, không ngờ tôi dám cãi lại, sắc mặt càng khó coi, định mở miệng mắng thêm.

Tôi lập tức hất tay ông ta đang chỉ vào tôi ra, lạnh giọng:

"Thầy không đi báo công an thì em cũng đi! Thầy không phân rõ trắng đen, chỉ nghe một phía rồi vu khống em, không chỉ báo công an, em còn sẽ nhờ luật sư nói chuyện với thầy cho rõ ràng!"

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, mặc kệ ông ta ở phía sau tức giận chửi bới.

Đi được hai bước, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay đầu lại nói:

"À, thầy à, em nhớ vợ thầy đang làm việc trong xưởng nhà em nhỉ? Nếu thầy đã khinh thường em như vậy, cho rằng em độc ác, thì em sẽ cho thầy biết thế nào mới gọi là thật sự độc ác."

Thầy Từ nghe hiểu ý tôi, trừng lớn mắt:

"Em, em không được làm vậy!"

"Tại sao em lại không được?" Thầy đã chụp lên đầu em cái mũ to như thế, em muốn làm gì chẳng được?"

Tôi quay người rời đi, không thèm nghe tiếng ông ta gào khóc phía sau. Cũng không để ý rằng Chu Văn Dã đang đứng ở cửa sau, mặt đen như than.

Tôi vừa chạy vừa nhảy, lao nhanh về nhà, vừa thấy sân quen thuộc gần ngay trước mắt, lòng tôi nóng ran, mắt cũng vô thức ngân ngấn lệ.

Chỉ là, vừa đến cửa, tôi vừa lau nước mắt định đẩy cổng ra, thì từ góc tường bên cạnh bỗng nhô ra một cô gái gầy gò, mặt mày chanh chua.

Cô ta chặn tôi lại, ngẩng đầu, vẻ mặt vênh váo ra lệnh:

"Ê, đưa cái đài lần trước cô nói cho tôi, tôi đứng đây chờ."

Tôi sững lại một chút, nhìn rõ mặt cô ta thì mới phản ứng kịp.

Chẳng phải là em gái của Chu Văn Dã, Chu Triều Triều đó sao!

Năm đó tôi vì lấy lòng cô ta, hy vọng cô ta sẽ nói đỡ giúp tôi trước mặt Chu Văn Dã, nên đã mua cho cô ta không ít đồ, lại còn nghe theo lời cô ta chỉ dẫn, mua thêm đồ gia dụng cho cả nhà họ nữa.

Chu Triều Triều lần nào nhận đồ xong cũng quay lưng bỏ đi, coi tất cả những gì tôi làm vì họ là điều hiển nhiên, đối xử với tôi thì cực kỳ tệ bạc.

Sau khi biết tôi bị ba con Chu Văn Dã hại chết, cô ta còn vui mừng vỗ tay qua điện thoại, nói rằng đáng đời từ lâu rồi.

Lúc này, cô ta chỉ là một cô bé tầm mười mấy tuổi, tóc tết bím, mắt xếch liếc tôi đầy thiếu kiên nhẫn: Mau lên đấy!

Tôi nghĩ đến đống đồ từng mua cho nhà Chu Văn Dã, bèn nở nụ cười rạng rỡ:

"Được chứ, chị lấy cho em liền đây."

Tôi tức tốc chạy vào nhà, vừa vào phòng khách đã thấy ba tôi đang ngồi uống trà cùng mấy chú bác làm công trình, ánh mắt tôi lập tức sáng rỡ.

4

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!