Thiếu niên đang tuổi lớn gầy gầy cao cao, dáng người mảnh khảnh, chưa có bờ vai rộng và cơ bụng săn chắc như sau này.
Nhưng khi anh cúi người xuống, nhìn có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, Lâm Kiều vẫn cong mày cười, cảm thấy anh thật sự quá đáng yêu.
Ai có thể ngờ rằng Quý Đạc nghiêm nghị, tự chủ như vậy, hồi nhỏ lại có dáng vẻ như này chứ?
Cô chẳng khách sáo chút nào, chạy vài bước tới, nhón chân lên, vòng tay ôm lấy cổ thiếu niên.
Nói ra thì đây là lần đầu tiên Quý Đạc cõng con gái, thậm chí là lần đầu tiên cõng trẻ con.
Quý Trạch chỉ nhỏ hơn anh sáu tuổi, lại là con trai, lúc nào cũng chạy theo sau anh. Lâm Kiều thì khác, người nhỏ con, chân ngắn, lại là cháu gái của chiến hữu bố anh, nhỡ đâu chạy bị ngã, chắc chắn sẽ khóc nhè làm người ta phát bực.
Vừa nghĩ vậy, cổ đã bị người ta ôm lấy, trên lưng cũng bị đè xuống một thân hình nhỏ nhắn, vừa nhẹ vừa mềm.
Chỉ là quá nhẹ quá mềm, anh không nhịn được đưa tay đỡ lấy cô bé, nâng lên một chút, "Ôm chặt vào."
"Ừm." Lâm Kiều dùng hai cánh tay ngắn cố sức ôm chặt.
Biết đối phương sợ làm rơi mình, cô cong mày cười, lại "chụt" một cái hôn lên má thiếu niên.
Quý Đạc đang định đứng dậy, cảm giác bị thứ gì đó ẩm ướt mềm mại chạm vào, cả người cứng đờ, suýt nữa thì không đứng vững.
"Cháu, cháu làm gì đấy? Còn cựa quậy nữa thì xuống cho chú!" Anh quay đầu lại trừng mắt.
Buổi sáng đầu đông nắng ấm chan hòa, Lâm Kiều rõ ràng nhìn thấy dưới khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên, dái tai bị nắng ấm chiếu đỏ ửng.
Thật sự là quá đáng yêu, còn dễ trêu chọc hơn cả lão cán bộ sau này.
Lâm Kiều lắc lắc đôi chân ngắn đang được anh nâng lên, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh không ra ngoài chơi nữa sao?"
"Vậy thì cháu không được cựa quậy." Giọng điệu Quý Đạc vẫn hung dữ, nhưng người đã đẩy cửa sân, bước qua ngưỡng cửa một cách vững vàng.
Thiếu niên dáng người cao, bước chân dài, rất nhanh đã đến đầu ngõ, quả nhiên như Tô Chính đã nói, đã có mấy thiếu niên đang đợi ở đó.
Thời đại này nhà nhà đều có nhiều con, anh chị em lớn dắt theo em nhỏ là chuyện thường, nhưng Quý Đạc xuất hiện với hình ảnh này, vẫn khiến không ít người chú ý.
"Mẹ cậu khi nào lại sinh cho cậu thêm đứa em gái nữa vậy?" Có người không nhịn được hỏi Quý Đạc.
Lâm Kiều thò đầu ra từ phía sau lưng anh, còn chưa kịp nói gì thì Tô Chính đã không nhịn được cười, "Đó là vợ nhỏ của cậu ấy đấy."
Không ai ngờ được rằng dặn đi dặn lại, Lâm Kiều không nói lung tung, Tô Chính lại là cái loa phát thanh.
"Đã nói là cháu gái của chiến hữu bố tôi rồi mà." Quý Đạc còn chưa đặt người xuống đã đá một cước qua.
Lần này Tô Chính có chỗ để chạy bèn xoay người bỏ chạy, "Vợ nhỏ của cậu còn đang trên lưng cậu kìa, cậu không sợ làm rơi con bé sao!"
Quý Đạc khựng lại
Lâm Kiều nhận ra, bàn tay nhỏ bé đang ôm cổ anh càng thêm dùng sức, "Em mới không sợ, anh đuổi theo đi!"
Quý Đạc nghe vậy càng bực, nhưng động tác lại theo bản năng dừng lại một chút, tay đang đỡ Lâm Kiều cũng siết chặt hơn.
Thế là Tô Chính chưa chạy được bao xa, đã bị Quý Đạc đột ngột tăng tốc đuổi kịp, một cước đá vào mông.
"Cậu thật sự không sợ làm rơi con bé sao?" Tô Chính loạng choạng suýt ngã, vội vàng núp sau lưng người khác, không thể tin nổi nhìn hai người.
Sau đó bị Quý Đạc giả vờ lừa một cái, lại bị đá thêm một cước nữa.
Tên nhóc này chắc là loại gà mờ mà thích ra vẻ, rõ ràng ở vị trí thấp nhất trong chuỗi thức ăn, còn cứ thích khiêu khích gây chuyện, bị đập một cái là ngoan ngay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!