Vài ngày trước, Tống Tĩnh đã gặp Lâm Kiều trong buổi thực tập của lớp 10. Chỉ có điều Lâm Kiều bận nhiều việc nên không có dịp tiếp xúc nhiều với cô ta. Trong những lần tình cờ gặp gỡ hiếm hoi, Tống Tĩnh cũng không còn niềm nở như trước, có lẽ đã nhận ra thái độ của Lâm Kiều.
Lúc này khi nghe Quý Trạch nhắc đến cô ta, giọng anh ta có chút lo lắng. Với tư cách là trưởng bối, cô hỏi thăm đôi lời, nhưng lại vô tình làm Quý Trạch bối rối.
Hiện tại Quý Trạch cảm thấy khá hoang mang, đặc biệt là sau khi nghe câu trả lời chậm rãi "ừm" của Lâm Kiều. Anh ta đang lo liệu công việc kinh doanh, điều này tuyệt đối không thể để mẹ anh ta biết. Nếu bị phát hiện ở giai đoạn này, quy mô kinh doanh còn nhỏ, chắc chắn mẹ anh ta sẽ tìm cách phá hỏng. May mà bố anh ta đã chuyển ngành về địa phương và mẹ anh ta cũng theo về đó, không còn nhiều mối quan hệ trong quân đội nên vẫn chưa biết anh ta đã xin nghỉ phép.
Nhưng Tống Tĩnh vừa đến đơn vị, ba ngày hai lần nhờ anh ta giúp đỡ, chẳng lẽ sớm muộn gì anh ta cũng bị bại lộ sao?
Nhưng bị lộ trước mặt Diệp Mẫn Thục còn dễ chịu hơn là trước mặt Lâm Kiều, phải không?
Quý Trạch như thế nào cũng không muốn khi nhờ chú nhỏ giúp đỡ, lại dẫn đến sự việc có nguy cơ lộ ra trước mặt Lâm Kiều. "Chú nhỏ đâu rồi?"
"Anh ấy có chút việc, không ở nhà." Lâm Kiều trả lời qua loa, nếu Quý Đạc đã dặn cô không nói với bên nhà cũ, nên cô cũng không tiết lộ với Quý Trạch. Cô hỏi lại câu chuyện vừa rồi.
Cô không phải người hay xen vào chuyện người khác, nhưng nhìn vẻ gấp gáp của Quý Trạch, Quý Đạc lại không ở đây, cô đành đóng vai trưởng bối để giúp anh ta nghĩ cách.
Nhưng Quý Trạch biết phải trả lời thế nào?
Nói rằng Tống Tĩnh đến, anh ta sợ bị mẹ phát hiện chuyện làm ăn hay sao?
Anh ta chỉ có thể nói lảng, "Cũng… cũng chẳng có gì, chỉ là gần đây biểu hiện của cháu không tốt lắm, sợ mẹ biết lại càm ràm thôi."
Quý Đạc quả thật đã làm tròn vai một người chú, khi cháu ở đơn vị biểu hiện không tốt, phải tìm chú để nghĩ cách giấu gia đình…
Nhưng Diệp Mẫn Thục nhờ Quý Trạch chăm sóc Tống Tĩnh là có ý muốn ghép đôi hai người sao? Bà ta hầu như mỗi ngày năm lần bảy lượt nhắc tới cô ta và tỏ rõ hài lòng với cô ta ra sao.
Kết quả là Quý Trạch lại coi cô ta như gián điệp, cẩn thận đề phòng mọi lúc.
Lâm Kiều nghe xong, hiểu ngay là Quý Trạch không nói thật. Cô chỉ là thím nhỏ chưa quá thân, việc anh ta không muốn nói cũng rất bình thường, nên cô chỉ "ồ" một tiếng, không hỏi thêm.
Dù cô không hỏi, Quý Trạch vẫn thấy áy náy, lập tức chuyển đề tài, "Vấn đề lần trước của thím đã giải quyết chưa?"
"Lần trước? Cậu nói đến việc công thức đó sao?"
"Ừ, cháu nghe chú thím nhắc đến, tiện hỏi thăm."
"Tạm thời chưa có động tĩnh gì, chắc không có vấn đề lớn."
"Vậy chắc là ổn rồi. Chú nhỏ vốn là người đáng tin, bạn của chú chắc chắn cũng vậy, thím cứ yên tâm."
Anh ta nói vậy là để an ủi cô hay thật sự không muốn nhắc lại chuyện trước đó, nên kiếm cớ nói chuyện?
Lâm Kiều cảm thấy hơi khó hiểu, phía bên kia có vẻ cũng nhận ra câu chuyện này khá gượng gạo, liền hỏi với giọng thăm dò: "Nếu không có gì khác, cháu cúp máy trước nhé?"
Tuy nhiên, câu hỏi này lại khiến Lâm Kiều nhớ ra một việc: "Chú nhỏ của cậu có người bạn tên là Tô Chính, cậu biết không?"
"Biết, hồi nhỏ chú nhỏ từng dẫn cháu đi chơi với chú ấy."
Thực ra là anh ta đã năn nỉ đòi đi theo bằng được.
"Vậy cậu có thể lấy giúp tôi số điện thoại của anh ấy không? Hoặc biết anh ấy làm ở đâu cũng được. Tôi có việc cần gặp."
"Thím chờ chút." Quý Trạch cúp máy, một lát sau gọi lại, "Tìm được rồi, thím ghi lại đi."
Lưu Thúy Anh đang ở nhà, vừa rồi đã giúp Lâm Kiều tìm giấy bút, nên cô nhanh chóng ghi lại số.
Thấy cô ghi chép kỹ lưỡng, đoán chắc sự việc cũng gấp, chưa kịp chờ chú nhỏ về đã nhờ anh ta lấy số, Quý Trạch liền hỏi thăm.
"Lớp tôi có một học sinh bỏ nhà ra đi." Lâm Kiều cũng không giấu anh ta, "Đi ba ngày rồi, đến giờ vẫn chưa tìm được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!