Chương 4: Giả vờ

Quý Đạc lớn hơn Quý Trạch 6 tuổi, năm nay đã 27. Mấy năm trước, gia đình đã sắp xếp cho anh một đối tượng, nhưng anh vẫn tỏ ra thờ ơ, mặc cho người thân hay bạn bè giới thiệu, anh đều không quan tâm.

Diệp Mẫn Thục đã mạnh dạn đưa một cô gái về nhà, nhưng anh cũng chỉ lấy cớ bận rộn trong quân đội để lạnh lùng bỏ đi. Hành động đó khiến Diệp Mẫn Thục không khỏi cảm thấy bực bội, bà ta liên tục phàn nàn rằng sẽ không quan tâm đến Quý Đạc nữa.

Thế nên, đã có chút tin đồn không tốt về anh, và trong một hai năm gần đây, cũng không có ai giới thiệu đối tượng cho anh.

Dù Quý Trạch không tin vào những lời đồn đó, nhưng anh ta vẫn nghĩ rằng chú nhỏ quá đắm chìm vào sự nghiệp, đến nỗi quên mất chuyện tình cảm. Không ngờ bây giờ, anh ta lại thấy chú nhỏ đang trò chuyện thân thiết với một cô gái trẻ, khoảng cách giữa hai người có vẻ khá gần.

Quý Trạch không khỏi đánh giá Lâm Kiều một cách tỉ mỉ. Thú thật, cô gái ăn mặc có phần rách rưới, nhưng gương mặt thì thực sự xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, sáng ngời và quyến rũ. Có lẽ chính điều này đã làm cho chú nhỏ – người vốn dầu muối không ăn, lại như cây vạn tuế ra hoa, nói không chừng cô gái này thật sự có điểm đặc biệt.

Nhận thấy hai người đang nhìn mình, Quý Trạch không khỏi ngượng ngùng. Đặc biệt là Quý Đạc, sau một hồi trầm mặc mới lên tiếng: "Đây là cháu gái của chiến hữu cũ của ông nội."

Anh không nhắc đến mối quan hệ hôn ước, có lẽ là sợ Quý Trạch sẽ không thể chấp nhận được ngay lập tức.

Quý Trạch nghe vậy thì gãi đầu, "A? Đã nhầm rồi sao?" Anh ta có phần ngượng ngùng, "Vậy thì hai người cứ trò chuyện đi? Cháu đi xem ông nội đây."

"Tôi đi nhắc nhở hộ sĩ một chút," Quý Đạc nói với Lâm Kiều, sau đó đi theo Quý Trạch.

Khi đến gần quầy hộ sĩ, anh thấp giọng nói: "Chị dâu vừa mới mang đối tượng của cháu đến đây, người còn ở trong phòng bệnh."

"Mẹ cháu mang đối tượng của cháu đến đây?" Quý Trạch đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cảm thấy không ổn, "Không phải nói cháu mới 22 tuổi, chưa cần phải gấp gáp sao?"

Anh ta vội vàng chạy đến cuối hành lang, kéo cửa phòng bệnh ra, "Mẹ, sao lại loạn điểm uyên ương lên như thế…?"

Quý Đạc dừng lại không nhúc nhích. Câu nói lúc nãy của anh thật sự rất mập mờ, có thể hiểu là chị dâu đã mang người đến cho anh ta, hoặc hiểu là mang một người đến nói là đối tượng của anh ta. Tất cả phụ thuộc vào việc Quý Trạch có thực sự có đối tượng hay không.

Hiện tại xem ra…

Quý Đạc rũ mắt, nhìn thời gian, rồi gõ nhẹ vào bàn hộ sĩ, "Rút kim cho giường 33."

Diệp Mẫn Thục vẫn đang khen Tống Tĩnh, nhưng khi Quý Trạch xuất hiện một cách bất ngờ, nụ cười của bà ta lập tức cứng lại.

"Tiểu Trạch, sao con không ở quân đội mà lại quay về? Mẹ đang nói chuyện với ông nội con về mối quan hệ giữa con và Tống Tĩnh, thật tốt là con đến đúng lúc." Bà ta cố gắng ra hiệu cho con trai.

Quý Trạch không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ta cũng cảm nhận được sự căng thẳng từ vẻ mặt của mẹ mình và không khí ngột ngạt trong phòng bệnh.

"Con tình cờ gặp bố, nghe bố nói ông nội bị bệnh." Anh ta nói ngắn gọn.

"Quý Quân này, tự mình đi công tác thì đi đi, sao lại lôi con về?" Diệp Mẫn Thục cố gắng chuyển hướng câu chuyện về chồng mình.

Ông cụ Quý lại không để tâm đến điều đó, chỉ nhìn chằm chằm vào bà ta, rồi đột nhiên mở miệng, "Tiểu Trạch, đóng cửa lại."

Ông đã ngồi lâu trên ghế, khuôn mặt không biểu cảm, giữa mày hiện lên vẻ nghiêm khắc.

Quý Trạch không dám chần chừ, lập tức quay lại đóng cửa. Chưa kịp xoay người, ông đã lớn tiếng quát về phía Diệp Mẫn Thục, "Cô tìm người giả vờ là bạn gái của Tiểu Trạch, thật mệt cho cô cũng có thể làm được! Cô cho rằng ta già rồi nên hồ đồ ư? Ta vẫn còn chưa chết đâu!"

Lời nói của ông có phần nặng nề, không chỉ khiến Diệp Mẫn Thục giật mình, mà cả Quý Trạch cũng không khỏi hoảng sợ.

Vẻ mặt Diệp Mẫn Thục biến sắc, sau đó đỏ bừng, đôi mắt cũng ầng ậng nước, "Bố, con không phải loại người đó! Hồi trước khi bố định hôn ước cho Tiểu Trạch với Lâm gia, con một câu cũng không nói!"

Bà ta xuất thân từ đoàn văn công, dù đã chuyển sang quản lý, nhưng khi vành mắt đỏ hoe, vẫn toát lên vẻ đáng thương mềm yếu.

Quý Quân rất thương người vợ này, mỗi khi thấy bà ta khóc là không có cách nào chịu đựng nổi. Ông cụ Quý thì ngược lại, ông nóng tính và cảm thấy phiền chán mỗi khi đứa con dâu này diễn xuất, "Cô không muốn nói, hay là không thể nói, cô cho rằng ta không biết trong lòng cô nghĩ gì sao?"

Diệp Mẫn Thục nghẹn lời, nước mắt bắt đầu rơi, chẳng còn tâm trí để giữ thể diện.

Lúc trước hai nhà đính thân, bà ta đã không dám nói gì. Thứ nhất Quý Quân cũng không phản đối, thứ hai nhà bà ta xảy ra chuyện, đang muốn cầu Quý gia giúp đỡ, nịnh nọt lấy lòng ông cụ còn chẳng kịp, nào dám có ý kiến gì.

Nhưng nuôi một đứa con trai tốt như vậy, ai lại muốn tìm con dâu ở nông thôn?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!