Chương 35: Hợp tác

Khi Quý Đạc đến ngoài khu quân doanh, tia nắng cuối cùng của hoàng hôn cũng đã tắt.

Từ xa, một bóng người ngồi bệt trên mặt đất không giữ gìn hình tượng, trông như đã mệt lả, bộ quân phục dính đầy bụi bặm và mồ hôi nhăn nhúm dán chặt vào da.

Nghe tiếng bước chân, người đó ngẩng đầu lên: "Chú nhỏ." Anh ta cố chống tay đứng dậy, nhưng loạng choạng một chút rồi thất bại.

Thấy thằng nhóc không có vẻ gì là bị thương, Quý Đạc yên tâm hơn, liếc nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi và những vết trầy xước trên mặt cháu trai: "Ngồi nói đi, có chuyện gì gấp thế?" Nếu không phải chuyện gấp, thì sao lại phải gọi điện đến nhà lữ trưởng Lương vào giờ này? Hơn nữa, nhìn bộ dạng nó bây giờ, rõ ràng vừa mới kết thúc buổi huấn luyện, chưa kịp nghỉ ngơi.

Quý Đạc đã nói vậy, nên Quý Trạch cũng không cần phải giữ lễ nghi nữa. Anh ta ngồi xếp bằng, ngẩng đầu nhìn chú mình: "Tuần trước chú cho cháu chai xà phòng lỏng, có phải thím làm không?"

Thì ra là vì chuyện này. Quý Đạc nhìn xuống cháu trai, gần như ngay lập tức đoán được mục đích của nó: "Cháu muốn làm?"

"Ừm." Quý Trạch hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu thật thà, "Mấy ngày nay cháu bận huấn luyện, chỉ có thể tranh thủ tối nay tìm chú nói chuyện."

Hôm sinh nhật Từ Lệ, anh ta trở về nhà cũ muộn, hoàn toàn không biết gì về chuyện xà phòng lỏng, mãi đến hôm sau mới thấy gói đồ chú nhỏ gửi cho. Lần này, vì đã bị Quý Đạc nhắc nhở trước, anh ta không còn cảm giác hấp tấp, liền cẩn thận đọc dòng chữ Lâm Kiều viết trên tờ giấy, rôi dùng thử ngay trong ngày hôm đó.

Nói thật, ban đầu anh ta còn cảm thấy như đang hoàn thành một nhiệm vụ, cứ như thể Lâm Kiều và Quý Đạc đã cho, thì anh ta phải dùng, không dùng là phụ lòng người lớn. Nhưng dùng một lúc, anh ta bắt đầu nhận ra sự khác biệt, thậm chí còn ngắm nghía bọt xà phòng trên tay một lúc mà quên mất phải rửa sạch.

Khác với nhiều người xung quanh, anh ta đã từng được tiếp xúc với những thứ tốt. Mỗi khi về nhà, Diệp Mẫn Thục đều mang về cho anh ta những sản phẩm tốt nhất. Dòng dõi gia đình tuy mang đến cho anh ta áp lực, nhưng cũng giúp anh ta mở mang tầm mắt. Ngay lập tức, ang ta nhận ra chai xà phòng lỏng này có gì đó rất đặc biệt.

"Cháu sợ cảm giác của mình không chính xác, nên còn mang cho người khác dùng thử nữa. Ngay cả doanh trưởng cũng lấy một ít về nhà."

Nói đến độ hiệu quả, mọi người đều cho rằng nó tốt hơn xà phòng cục thông thường, chỉ là hơi nhớt, khó mang vào nhà tắm. Mấy người lính thô kệch rõ ràng vẫn thích xà phòng cục truyền thống, nhưng vợ của doanh trưởng rất thích món quà mà chồng mang về, còn nhờ anh ta hỏi xem xà phòng lấy từ đâu.

"Cháu nghĩ nếu sản phẩm này vẫn chưa được phổ biến, nhưng nhiều người lại thấy tốt, thì có thể thử làm kinh doanh. Dù sao chi phí cũng không cao, làm không được thì cũng không mất gì nhiều."

So với lần vay tiền mua thiết bị trước đây, lần này Quý Trạch có vẻ thận trọng hơn nhiều. Không chỉ không coi thường món đồ Lâm Kiều gửi tặng, anh ta còn biết rằng cảm nhận của mình là chưa đủ, nên đã đưa cho nhiều người khác thử nghiệm.

Nếu Lâm Kiều có mặt ở đây, cô nhất định sẽ bảo với Quý Đạc rằng đây chính là nghiên cứu thị trường.

Dù không biết đến khái niệm đó, nhưng Quý Đạc cũng cảm thấy cháu trai lần này đã trưởng thành hơn một chút. Hơn nữa, nó thật sự không nghĩ sai, Lâm Kiều đã kiếm được nửa tháng lương nhờ bán xà phòng lỏng.

Nhưng đó là sản phẩm của Lâm Kiều, Quý Đạc không có thói quen tự ý quyết định thay người khác. Anh vừa định lên tiếng, thì Quý Trạch đã vội vàng giải thích: "Chú đừng hiểu lầm, cháu không phải muốn xin công thức từ thím nhỏ, mà muốn hợp tác với thím. Nếu thím muốn tự làm, cháu có thể giúp bán ra ngoài. Nếu thím tin tưởng, cháu sẽ chia lợi nhuận, cứ bán được bao nhiêu thì tính tiền cho thím."

"Cháu muốn tự mình đi bán?" Câu hỏi này khiến Quý Đạc ngạc nhiên liếc nhìn cháu trai thêm một lần nữa.

"Chú chẳng từng bảo cháu phải dựa vào chính mình sao?" Quý Trạch mệt quá, liền ngả người chống tay xuống đất, "Mới khởi đầu thì chắc cũng không bán được nhiều, chẳng lẽ còn phải thuê người làm?"

Thanh niên ngẩng đầu nhìn chú mình, rồi lại nhìn lên bầu trời đang dần tối, "Cháu nghĩ rồi, lúc đó chỉ cần chuẩn bị hai thùng lớn, mỗi thùng 50 cân, buộc lên hai bên xe đạp. Chẳng phải là đi bán dạo khắp các con hẻm sao? Cháu đâu có sợ khổ."

Vấn đề không phải là sợ khổ hay không, mà là anh ta xuất thân từ một gia đình danh giá, từ nhỏ được người khác chiều chuộng, liệu có đủ dũng khí để mặt dày đi bán rong khắp phố phường hay không?

Lời nói của Quý Trạch tối nay cuối cùng đã khiến Quý Đạc có cái nhìn khác về cháu trai mình.

Dù không làm kinh doanh, nhưng những năm ở trong quân đội, Quý Đạc cũng hiểu sơ qua về các quy trình hậu cần. Nếu Quý Trạch chỉ nghĩ đến việc mở nhà máy, mua thiết bị và làm ăn lớn, thì không cần người khác dồn anh ta vào chân tường, anh ta đã bị các chi phí mua sắm và bán hàng hút cạn máu rồi.

Chỉ có từng bước khởi đầu nhỏ lẻ, từ từ lớn dần, mới hiểu rõ những cạm bẫy trong kinh doanh, để khi người khác muốn lợi dụng mình thì cũng không bị coi là kẻ ngốc.

Sắc mặt Quý Đạc dịu đi nhiều, "Nếu cháu muốn làm, thì tự đi nói với cô ấy."

Anh đã nói thế, tức là không phản đối. Quý Trạch nghe xong, hai mắt sáng rực, quên cả mệt mỏi mà ngồi thẳng người lên.

Nhưng rất nhanh, anh ta lại do dự, cười lấy lòng: "À, chú nhỏ, việc này chú có thể giúp cháu nói với thím không?"

Chuyện của cháu, sao phải để chú đi nói với Lâm Kiều? Chuyện gì kỳ cục vậy?

Quý Đạc lập tức nhíu mày, khiến Quý Trạch vội vàng nhỏ giọng: "Cháu với thím nhỏ không phải có chút ngại ngùng sao? Bây giờ không gặp thì không sao, nhưng nếu sau này ngày nào cũng làm ăn chung, nhỡ đâu cháu không che giấu được, để thím ấy phát hiện thì sao? Tốt nhất là đừng nói cháu muốn hợp tác với thím ấy…"

"Không nói là cháu thì chẳng lẽ nói là chú?" Vừa mới thay đổi cái nhìn về đứa cháu này, thì nó đã tự đưa mình trở lại vị trí cũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!