Chương 26: Đặt câu hỏi

Quý Đạc là người đã quen với việc chỉ huy binh sĩ, nên ngay khi thấy Lâm Kiều khựng lại trong chốc lát, anh đã chú ý đến.

Nhưng anh không nghĩ đến mấy cuốn sổ, chỉ ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay trễ thế này, trường có việc gì à?"

Lâm Kiều vẫn giữ nét mặt bình thản, "Ừ, tôi có nói chuyện với một học sinh."

Quý Đạc không hỏi thêm gì, lật sang trang sách mới, nói: "Con trai chú Đinh cưới vợ vào cuối tuần này."

Chú Đinh là cấp trên trực tiếp của Quý Đạc, con trai ông ấy kết hôn, Quý Đạc tất nhiên phải đi mừng. Từ sau khi giao sổ tiết kiệm và nhận lương, phần lớn tiền lương của Quý Đạc cũng đều đưa cho Lâm Kiều giữ, mọi chi tiêu trong nhà đều lấy từ tay cô. Lâm Kiều liền hỏi: "Anh định đi dự tiệc hay chỉ gửi tiền mừng thôi?"

"Gửi tiền là được, con trai ông ấy không cưới trong quân đội."

Nghe vậy, Lâm Kiều hiểu ngay, hỏi số tiền cụ thể rồi đứng dậy đi lấy. Khi vừa mở chiếc hộp nhỏ để ở ngăn dưới cùng, nơi cất sổ tiết kiệm và tiền, bỗng cửa sổ phòng vang lên một tiếng "cạch" lớn vì bị gió thổi mạnh.

Dạo này trời nóng, ngoài lúc ngủ ra thì cửa sổ trong nhà luôn mở. Thấy cửa sổ lại kêu lên vài tiếng nữa, Lâm Kiều nhìn ra ngoài, "Có gió rồi, chắc trời sắp mưa, để tôi đi thu quần áo."

Cô nhanh chóng bước xuống lầu trước khi Quý Đạc kịp nói gì. Anh đứng dậy đóng cửa sổ, tiện tay thu dọn vài thứ bị gió thổi bừa ra.

Trong lúc thu dọn, anh phát hiện cuốn sổ tay của trường phát cho cô có giấy mỏng, vừa bị gió thổi lật qua vài trang. Khi định gập cuốn sổ lại, anh liếc qua và thấy trên đó có những đoạn mô tả táo bạo, khiến tay anh khựng lại.

Gì đây?!

Quý Đạc dù là người từng dẫn dắt lính mới, cũng chưa chắc từng gặp thứ như thế này. Anh nhanh chóng "bập" một tiếng, gập cuốn sổ lại.

Đang định quở trách, chợt nhận ra Lâm Kiều là vợ mình, không phải lính dưới quyền, không thể nói quát là quát được. Nhưng cô còn nhỏ thế này mà đã bắt đầu xem mấy thứ này rồi sao?

Không đúng, tính theo tuổi âm thì Lâm Kiều đã mười chín rồi, và họ cũng đã kết hôn. Chỉ là anh cứ nghĩ cô còn nhỏ, cần phải chăm sóc thêm. Quý Đạc nhận ra anh đã vô thức tự xem mình như bậc cha chú. Họ đã cưới nhau được hơn nửa tháng nhưng giữa hai người vẫn chưa có tiến triển thực sự. Cô vẫn còn quá trẻ.

Lúc này mà Lâm Kiều lại đi đọc cái này….

Quý Đạc nhíu mày, mở cuốn sổ ra lần nữa, liếc nhanh qua một lượt. Không rõ ai đã viết nhưng nội dung đầy lỗi, câu văn cũng không trôi chảy, ngoài những chi tiết nhạy cảm thì chẳng còn gì khác.

Anh nhíu mày sâu hơn, rồi lật sang trang tiếp theo…

Khi Lâm Kiều trở lại, bàn làm việc vẫn y nguyên như lúc cô rời đi. Quý Đạc ngồi ngay ngắn, trông như chưa hề di chuyển.

"Anh gấp giúp tôi nhé." Cô đưa cho anh vài bộ quần áo khô rồi tiếp tục đi tìm tiền.

Quý Đạc hơi ngừng lại, nhưng vẫn đứng lên trải quần áo ra giường, nhanh nhẹn gấp gọn.

Lâm Kiều tìm xong tiền quay lại thì thấy anh đang nhìn mình chăm chú. Cô vô thức nhìn xuống người mình, "Sao thế?"

Anh quay mặt đi, "Không sao, tôi gấp xong rồi."

Ngoài trời lúc này mưa đã rơi xuống nặng hạt. Lâm Kiều bị phân tâm, "May quá tôi chạy kịp, nhìn mưa này chắc lớn lắm."

Anh không nói gì thêm, chỉ ừ nhẹ một tiếng.

Sau khi ôn tập xong, chuẩn bị đi ngủ, Lâm Kiều ngẩng đầu lên, phát hiện Quý Đạc lại đang nhìn mình.

Lần này cô cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không nghĩ ra là điều gì. Nếu nói anh đã biết điều gì đó thì cuốn sổ tay vẫn nằm yên bên cạnh cô, mà anh vốn không phải kiểu người thích xâm phạm sự riêng tư của người khác.

Lâm Kiều quyết định hỏi thẳng: "Có chuyện gì à?"

"Không có gì." Quý Đạc thu lại ánh nhìn, dọn dẹp đồ trên bàn.

Anh quyết định sẽ không đề cập đến chuyện này với Lâm Kiều, tránh để cô gái nhỏ ngượng ngùng. Cô đọc những thứ đó cùng lắm là do tò mò, sau này khi hiểu rõ mọi thứ rồi, tự nhiên sẽ không còn hứng thú nữa.

****

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!