Chương 25: Ảnh chụp

Từ Lệ chỉ khựng lại thoáng chốc, nhưng Lâm Kiều vẫn để ý thấy.

Khi nhận ra ánh mắt của Lâm Kiều, Từ Lệ mỉm cười: "Không ngờ, qua bao nhiêu năm mà con vẫn giữ tấm ảnh ấy."

"Là bà nội con giữ lại, may mà bà giữ, nếu không con còn chưa chắc tìm được nhà họ Quý."

Từ Lệ không nói thêm gì, còn Quý Đạc cũng rời đi như bình thường, nhưng sau đó bà lại tìm đến con trai: "Tấm ảnh đó con nên tìm cơ hội lấy lại. Người thì đã thay đổi, sao lại để ảnh của Tiểu Trạch trong tay Kiều Kiều?"

Quý Đạc khẽ "vâng" một tiếng, tối đó hai người ăn tối tại nhà cũ rồi mới lái xe về.

Khi chuẩn bị lên xe, trên tay Lâm Kiều trên tay có thêm hai hũ nhỏ.

Quý Đạc nhìn một cái là biết không phải Từ Lệ cho. Quả thật không phải, "Lúc nãy dì Trương đưa cho tôi, bảo là dưa muối nhà làm, dặn chúng ta ăn kèm cơm."

"Em và dì ấy thân lắm à?" Quý Đạc giơ tay nhận lấy.

Lâm Kiều không thuộc kiểu người dễ chiếm cảm tình của người lớn tuổi, nhưng dường như ai đã tiếp xúc với cô thì lại rất quý mến cô.

Lâm Kiều chỉ cười: "Cũng bình thường thôi. Có lẽ là do mấy hôm trước tôi tặng cho dì miếng cao dán, dì dán vào đầu gối nên bớt đau."

Quý Đạc lại nghĩ không phải chỉ có vậy. Dì Trương và Diệp Mẫn Thục cũng khá thân thiết, có lúc chị dâu cả gửi đồ ăn ngon cũng chẳng quên phần của dì Trương. Nhưng đó chỉ là xã giao, ít ra Diệp Mẫn Thục sẽ không quan tâm việc đầu gối của dì Trương có đau hay không, lại càng không nghĩ đến việc tặng cao dán cho dì ấy.

Lên xe, đóng cửa xong, Lâm Kiều bèn đề nghị với Quý Đạc: "Hay là mình mang một ít sang nhà lữ trưởng Lương? Lúc anh vắng nhà, vợ anh ấy có mang qua cho tôi chút lương khô."

Tay nghề của dì Trương rất giỏi, nhưng tiếc là cô và Quý Đạc không thường ở nhà cũ ăn cơm, để bên ngoài thì dễ hỏng, còn để trong tủ lạnh thì cả tủ sẽ ám mùi dưa muối. Hơn nữa, hàng xóm thường xuyên gửi đồ qua lại, không lẽ lần nào họ cũng không đáp lại?

Quý Đạc không có ý kiến gì, ai ngờ sau khi về nhà, Lâm Kiều rửa sạch một cái hũ thủy tinh nhỏ, rồi cho dưa muối vào đó và đưa cho anh.

Tính cách của Lâm Kiều khá độc lập, những việc cô tự làm được thì ít khi nhờ đến người khác, lại càng không ra lệnh hay sai khiến anh làm gì. Ban đầu Quý Đạc không phản ứng kịp.

"Không phải bảo muốn gửi dưa muối à?" Lâm Kiều nhấc chiếc hũ lên: "Chị vợ lữ trưởng Lương không thích em, anh chắc chắn đã nhận ra rồi chứ?"

Thực ra, đối phương chỉ không thích cô lắm thôi, chứ không gây sự với cô, cũng không đi nói xấu cô khắp nơi. So với cô giáo Trịnh ở trường thì đối xử như vậy đã là dễ chịu hơn nhiều.

Tuy nhiên, trước đây người ta vẫn thường nói rằng "họ hàng xa không bằng hàng xóm gần." Lâm Kiều thì lại là người từ bốn mươi năm sau trở về, cô cảm thấy nếu sống tốt với hàng xóm thì tốt, còn nếu không thì cũng không cần phải gượng ép. Dù sao thì đóng cửa lại, mỗi người cũng chỉ sống cuộc sống của riêng mình. Lý do cô muốn gửi quà là vì cảm thấy lữ trưởng Lương đối đãi với gia đình họ rất tốt.

Đây đúng là điều Quý Đạc không ngờ tới, bởi trong thế giới của người lớn, có quá nhiều sự giả dối. Một bên thì chửi rủa, bên kia lại niềm nở chào đón.

Sự thẳng thắn của Lâm Kiều lại khiến anh im lặng. "Thôi được, sau này tôi sẽ đi đưa." Quý Đạc đưa tay nhận lấy hũ đựng dưa.

Khi mang dưa sang, vợ lữ trưởng Lương có vẻ không để tâm lắm: "Có gì đâu, hàng xóm sống gần nhau thì phải giúp đỡ lẫn nhau thôi. Chồng chúng ta đều là quân nhân, luôn phải sẵn sàng cho việc đất nước cần, chúng ta là vợ lính, ai mà không giúp đỡ nhau cơ chứ?"

Quý Đạc vẫn lịch sự cảm ơn. Khi trở về, Lâm Kiều đã mang ra những bánh xà phòng cô làm hôm qua và đang tháo khuôn.

Sau 24 giờ, bánh xà phòng đã dần định hình, việc tháo khuôn rất dễ dàng. Lâm Kiều dùng dao cắt thành những miếng vừa tay, rồi gọt mép cạnh cho bánh được đều và có hình cong, để tránh bị xà phòng cứng làm trầy xước tay.

Phần thừa còn lại cô vo thành một quả bóng, sau đó cất giữ một tháng để xà phòng hóa. Nếu để quá ngắn, phản ứng sẽ không đủ, xà phòng làm ra sẽ không sử dụng được.

Thấy cô bận rộn, Quý Đạc cầm lấy album đặt trên bàn trà: "Em nói trước đó tấm ảnh ở đâu nhỉ?"

"Trong túi của tôi. Cái cặp sách cũ ấy, bên trong có một cuốn sổ tay, và phong bì bên trong chính là tấm ảnh đó."

Quý Đạc quay người lên lầu, tìm thấy chiếc cặp quân dụng mà Lâm Kiều thường dùng.

Trong cặp đúng là có một cuốn sổ tay bọc nhựa, bên trong chứa nhiều thứ nên trông khá dày. Khi Quý Đạc lấy ra, vài bức ảnh cũ rơi ra từ bên trong.

Đó không phải là ảnh của Quý Trạch, mà là một cô bé có búi tóc đứng chóp chóp trên đầu. Cô bé trông chỉ khoảng bốn năm tuổi với đôi mắt phượng to tròn, đuôi mắt hơi xếch, khi nhìn vào ống kính, đôi mắt lấp lánh như ngọc toát lên vẻ ngây thơ trong sáng.

Đó là Lâm Kiều thời thơ ấu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!