Chương 19: Kết hôn

Lúc đó cửa nhà trước đang mở, Lâm Kiều và Từ Lệ đang kiểm kê đồ đạc bên trong.

Từ Lệ rõ ràng có thói quen ghi chép cẩn thận, kiểm kê từng món rồi đánh dấu vào sổ, "Thời gian có hơi gấp, tạm thời chỉ dọn dẹp một phòng, ta nghĩ bấy nhiêu chắc đủ cho hai đứa dùng. Trong doanh trại có nhà tắm công cộng, không cần làm bồn tắm gỗ nữa, chờ khi nào hai đứa có con thì tính sau."

Dù Diệp Mẫn Thục không phải người hiểu nhiều sự đời, nhưng nhìn qua cũng biết số đồ đạc này nhiều gấp đôi so với lúc bà ta lấy Quý Quân.

Trong lòng bà ta không khỏi cảm thấy chua xót.

Bố mẹ chồng lúc nào cũng bảo rằng hai đứa con trai được đối xử như nhau, rằng mọi việc đều phải công bằng. Thế nhưng khi đến chuyện thực tế, chẳng phải họ vẫn thiên vị đứa con út hơn hay sao?

Có mẹ chăm lo và không có mẹ đúng là khác biệt. Nếu Quý Quân có mẹ ruột bên cạnh hỗ trợ, làm sao đến tuổi này mà địa vị vẫn chỉ đạt đến mức này…

Nhưng dù lòng có cay đắng, bà ta cũng hiểu rằng lần này mình đến là để xin lỗi. Bà ta gắng nặn ra nụ cười hối lỗi rồi hỏi Từ Lệ: "Mẹ, bố có ở nhà không?"

"Ông ấy đang ở trong thư phòng, con tự vào tìm đi." Từ Lệ bình thản đáp lại.

Bà có thể tha thứ cho Quý Quân, bởi lẽ chuyện không phải do nó gây ra. Hơn nữa, bà là người nuôi dạy Quý Quân từ nhỏ, tình cảm lâu ngày cũng sâu đậm. Tuy nó hay bị người khác tác động, nhưng vẫn là người có thể dựa vào. Còn Diệp Mẫn Thục thì là kiểu người không thể thay đổi được.

Lúc Diệp Mẫn Thục sinh Tiểu Trạch, nó còn trẻ, là diễn viên múa nên rất chú trọng đến vóc dáng. Trong ba năm đầu đời của Tiểu Trạch, Từ Lệ chăm sóc thằng bé hết lòng, không để cháu nội thiếu thốn bất cứ điều gì mà Quý Đạc có. Kết quả thì sao? Chỉ cần Tiểu Trạch đổ bệnh, Diệp Mẫn Thục liền đón thằng bé về, như thể bà cố ý không chăm sóc tốt cháu, thậm chí còn nghĩ bà hành hạ thằng bé.

Sau này, Quý Quân lại đưa Tiểu Trạch cho bà, Diệp Mẫn Thục cũng xin lỗi rối rít, nhưng kể từ đó bà không dám can thiệp vào việc của Tiểu Trạch nữa. Đến nay, đó lại là điều may mắn, bởi nếu bà còn can dự, không biết sẽ có bao nhiêu lời bàn tán.

Thái độ của Từ Lệ rõ ràng khiến Diệp Mẫn Thục cảm thấy lúng túng, nụ cười trên môi càng gượng gạo hơn, "Vậy mẹ bận đi, con vào gặp bố."

Từ Lệ chỉ ừ một tiếng, quay đầu nhìn Lâm Kiều, thấy cô không tỏ vẻ gì mà chỉ chăm chú làm việc, không hỏi han gì cả. Bà bèn giải thích thêm một câu, "Ông bố của Quý Quân với ta là cuộc hôn nhân thứ hai."

Lâm Kiều rất hiểu chuyện, không bao giờ hỏi nhiều, nhưng Từ Lệ cảm thấy phải nói ra để Lâm Kiều không bỡ ngỡ về hoàn cảnh gia đình này mà chịu thiệt thòi.

Dù gì Diệp Mẫn Thục cũng là chị dâu, mặc dù không sống chung dưới một mái nhà, nhưng sau này khó tránh khỏi việc chạm mặt. Nếu Diệp Mẫn Thục dám tỏ thái độ với Lâm Kiều, Từ Lệ chắc chắn sẽ đứng về phía con dâu, không thiên vị Diệp Mẫn Thục.

Lâm Kiều quả là người thông minh, nghe một hiểu mười, cười nhẹ đáp, "Sau này con sẽ tôn trọng chị dâu hơn."

"Tôn trọng" theo nghĩa giữ khoảng cách.

Bên này, mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu tương lai khá hòa hợp. Còn bên kia, Diệp Mẫn Thục gõ cửa thư phòng, lòng đầy lo lắng.

May mắn là, khi nghe thấy giọng bà ta, mặc dù ông cụ im lặng một lúc nhưng cuối cùng cũng để bà ta vào, không đuổi bà ta ra ngoài.

Diệp Mẫn Thục không dám vòng vo, vừa bước vào liền cúi đầu nhận lỗi: "Bố, con sai rồi. Con không nên nghĩ rằng nhà họ Lâm nhiều năm không liên lạc với chúng ta là vì họ không muốn kết thông gia. Con cũng không nên… không nên lan truyền mấy lời đồn nhảm về Lâm Kiều và chú hai, chỉ vì không muốn Tiểu Trạch phải cưới cô ta."

Nhớ lại trận lửa giận của Quý Quân hôm đó, mắt bà ta không khỏi đỏ lên: "Nhưng thật lòng con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để chú hai cưới cô ta. Con chỉ nghĩ bồi thường cho cô ta một chút là xong chuyện."

Lời này rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn thật lòng, nhưng ông cụ không muốn đào sâu thêm, chỉ hỏi thẳng: "Tiểu Trạch có đối tượng hôn nhân thật sự không?"

Câu hỏi này là muốn bà ta tự thừa nhận mình đã nói dối, tự phơi bày sự thật.

Diệp Mẫn Thục cắn chặt môi, cuối cùng cũng buộc phải thừa nhận: "Không có. Tống Tĩnh là do con nhờ giả làm."

Lời vừa dứt, bà ta như thể tự tát vào mặt mình, cảm thấy nóng bừng. Nhưng bà ta chẳng còn lựa chọn nào khác, "Bố, xin bố tha thứ cho con lần này. Con hứa sau này sẽ không dám nữa. Bố không biết đâu, Quý Quân nổi giận với con, đập phá đồ đạc trong nhà, rồi suốt bảy ngày không về. Tiểu Trạch cũng đã quay về quân doanh rồi."

Chuyện này cũng chưa phải tất cả. Khi đám cưới ngày càng gần, nhà họ Quý đã bắt đầu gửi thiệp mời đến khách khứa. Trong số những khách mời đó, không có ai thuộc gia đình mẹ đẻ của bà ta.

Cả nhà bận rộn chuẩn bị đám cưới cho Quý Đạc, duy chỉ có bà ta là bị gạt ra ngoài, khiến không ít lời bàn tán nảy sinh. Nếu ông cụ lạnh nhạt thêm chút nữa, thậm chí không cho bà ta tham dự lễ cưới, thì sau này bà ta làm sao sống nổi trong giới này? Với địa vị của Quý Quân hiện tại, bà ta được kính nể không phải vì là vợ của ông ta, mà vì là con dâu của nhà họ Quý.

Những điều Diệp Mẫn Thục nghĩ đến, ông cụ cũng đều nhìn thấu, "Người mà cô cần xin lỗi là Lâm Kiều và Quý Đạc, không phải ta."

Ông đang muốn bà ta phải nhận lỗi với Quý Đạc và Lâm Kiều?

Chỉ cần nghĩ đến Lâm Kiều, Diệp Mẫn Thục đã cảm thấy nhục nhã. Nhưng so với hậu quả có thể xảy ra, bà ta đành phải cắn răng đáp: "Con sẽ xin lỗi họ…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!