Tiếng "tách" vang lên khi công tắc được bật, ánh đèn vàng ấm áp như lớp lụa mỏng phủ lên khắp căn phòng.
Quý Đạc đẩy cửa vào, quay đầu liếc nhìn đứa cháu luôn mím chặt môi phía sau: "Vào đi."
Giọng anh không lớn, nhưng Quý Trạch vẫn không dám trái lệnh, ngoan ngoãn bước vào và còn tự tay đóng cửa lại.
Nhưng vừa đóng cửa xong, anh ta không kìm được lên tiếng: "Chú nhỏ, chú không thể cưới cô ấy! Cháu chưa bao giờ có ý định đẩy cô ấy cho chú…"
"Những gì cháu đang nói, rốt cuộc là muốn thể hiện điều gì?" Quý Đạc lạnh lùng ngắt lời.
"Cháu, cháu muốn…" Quý Trạch lúng túng, ấp úng một lúc lâu rồi đột nhiên nghiến răng nói: "Cô ấy là do ông nội hứa gả cho cháu, cháu sẽ cưới. Chuyện này vốn không liên quan gì đến chú, chuyện của cháu, cháu sẽ tự giải quyết. Cháu không cần chú phải giúp cháu thu dọn mớ rắc rối này."
"Vậy sau đó thì sao? Người ngoài sẽ đồn rằng chú giành người yêu của cháu, hoặc chúng ta cùng thích một người, và chú nhường lại cho cháu?"
Quý Đạc chỉ cần một câu đã khiến Quý Trạch nghẹn lời, không biết nói gì.
"Cháu sẽ đi giải thích với họ, dù gì hai nhà cũng đã có hôn ước, đâu phải chuyện gì khó làm sáng tỏ…"
"Vậy nghĩa là chú có vấn đề về tác phong, không rõ ràng với người của cháu?"
Giọng Quý Đạc vẫn bình thản, nhưng từng lời anh nói như những cái tát giáng thẳng vào mặt Quý Trạch.
Khuôn mặt Quý Trạch từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, sau một lúc lâu mới lắp bắp: "cháu xin lỗi, thật sự cháu không có ý đẩy cô ấy cho chú."
"Giờ hôn ước đã đổ lên đầu chú, cháu mới cảm thấy có lỗi với chú. Trước đó thì sao? Cháu chưa từng nghĩ nếu cháu không cưới thì cô ấy sẽ ra sao? Ông nội cháu sẽ thế nào?"
Quý Trạch lại một lần nữa câm lặng.
Anh ta chưa từng nghĩ đến sao? Có lẽ không phải không nghĩ, mà là không quan tâm.
Tự dưng xuất hiện một cuộc hôn ước từ nhỏ, với một cô gái xa lạ mà anh ta chưa từng gặp mặt. Anh ta chỉ biết mình không muốn, còn những thứ khác thì mặc kệ.
Huống hồ anh ta nghĩ, dù không cưới thì vẫn có thể tìm cách bù đắp cho Lâm Kiều, anh ta chẳng thiếu gì để bù đắp…
Nghĩ đến đây, Quý Trạch đột nhiên nhận ra suy nghĩ của mình thật sự quá kiêu ngạo.
"Cháu có biết tại sao cô ấy phải một mình đến Yến Đô, muốn nhà chúng ta thực hiện hôn ước không? Cháu có biết tại sao ông nội dù biết cháu không đồng ý mà vẫn khăng khăng bắt cháu phải cưới cô ấy không? Cháu chẳng biết gì cả, thế mà dám tùy tiện quyết định?"
Ánh mắt Quý Đạc sâu thẳm nhìn anh ta, như có thể nhìn thấu tâm can anh ta: "Ích kỷ, kiêu căng, tự cho mình là đúng. Quý Trạch, đây là những gì gia đình đã dạy cháu sao?"
Quý Trạch không thể thốt nên lời.
Nếu là người khác, anh ta còn có thể cố gắng biện minh vài câu, nhưng đối diện với Quý Đạc thì không thể.
Huống chi, Quý Đạc luôn là người mà anh ta rất kính trọng không kém gì cha ruột mình. Lần này chú nhỏ đã bị liên lụy rất nhiều vì anh ta, nghe ông nội nói trước đó chuyện bên nhà họ Lâm cũng là do chú nhỏ giúp giải quyết…
Anh ta nợ chú nhỏ quá nhiều, dù có nói gì cũng không thể bù đắp được…
Quý Trạch cúi đầu, cảm giác hổ thẹn và hối hận khiến mắt anh ta hơi cay.
Đúng lúc này, một bàn tay với khớp xương mạnh mẽ vươn đến, "Được rồi, hút một điếu cho thoải mái đi."
Thấy anh ta ngơ ngác không nhận, Quý Đạc ném luôn điếu thuốc qua, sau đó tự mình châm một điếu rồi mở cửa sổ ra. "Chuyện cưới xin chú sẽ thay cháu lo liệu, chú sẽ cưới cô ấy. Cháu cứ coi như chuyện hôn ước này chưa từng xảy ra. Nói ra ngoài, không có lợi cho cháu hay cho cô ấy."
Quý Trạch không nói gì, cúi đầu châm thuốc, nhưng vì rít quá mạnh lập tức bị sặc đến ho khan lên.
Nhờ cơn ho này, một chút hơi nước tích tụ ở khóe mắt cuối cùng cũng lén lút trào ra. Quý Đạc nhìn ra ngoài cửa sổ không quay đầu lại, làm như không thấy, "Lần này coi như là một bài học. Sau này muốn làm gì thì nhớ suy nghĩ kỹ hậu quả trước đã."
Đứa cháu này vốn không phải người xấu, biết chịu khổ, có nghị lực, từng hai lần được chọn làm tấm gương trong đợt huấn luyện tân binh, chẳng thua kém ai. Nhưng trong thâm tâm vẫn còn chút bướng bỉnh, một khi muốn làm gì là nhất quyết phải làm bằng được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!