Tạ Khánh Bình là chủ nhiệm Viện địa vật lý, lại là cha của Tạ Quỳnh, ông ngoại của Triệu Mẫn Trinh, trong tiệc mừng liên tục có người đến kính rượu, có cấp dưới của ông, cũng có những học trò ông từng dạy, trong đó không thiếu những người nhân cơ hội đến làm quen.
Lễ phép là trên hết, ông không thể từ chối, chỉ có thể uống, vì vậy, một bữa cơm qua đi, dù chỉ nhấp một chút ông cũng đã uống không ít rượu.
Tuy sau đó được Triệu Duy Thành giúp đổi rượu thành nước lạnh, nhưng đến cuối cùng, đầu óc ông cũng ong ong. Tạ Khánh Bình uống hai ngụm trà, cảm thấy người tỉnh táo hơn một chút, ông đeo lại kính, đứng dậy: Tôi đi vệ sinh.
Nguyễn Quốc Khánh thấy ông có hơi say, vội vàng đỡ lấy ông:
"Chủ nhiệm Tạ, để tôi đỡ anh đi."
Tạ Khánh Bình còn chưa đến mức say khướt, ông đối đãi với cấp dưới luôn rộng lượng, không muốn làm phiền Nguyễn Quốc Khánh, ông gạt tay anh ta ra từ chối:
"Không cần, tôi tự đi được, nhà vệ sinh không xa."
Nguyễn Quốc Khánh tiễn ông đi vài bước, thấy ông đi đứng bình thường, Tạ Khánh Bình lại ráo riết bảo anh ta về chỗ, anh ta đành quay lại.
Nhà vệ sinh của nhà ăn quốc doanh được xây riêng ở bên ngoài, phải đi qua đại sảnh, ra cửa sau.
Tạ Khánh Bình tìm đúng đường đi vệ sinh, sau khi đi xong còn rửa mặt, nước lạnh táp vào mặt, ông cảm thấy cả người tỉnh táo hẳn, vẩy vẩy tay chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc gần đến cửa sau, đột nhiên từ bên trong có một người xông ra, tốc độ quá nhanh, ông không kịp tránh, nghênh diện đ.â. m sầm vào người đó, chỉ cảm thấy n.g.ự. c nóng lên, ngay sau đó có chất lỏng ấm nóng, lẫn lộn đủ thứ lợn cợn chảy dọc theo áo sơ mi xuống, nồng nặc mùi rau mùi.
"Xin lỗi, ông không sao chứ ạ?"
Người đ.â. m vào ông đương nhiên là Đàm Mỹ Hoa, cô ta đã quan sát ông từ lâu và cuối cùng đã tìm được cơ hội. Cô ta vội vàng vứt chiếc túi đựng đồ ăn thừa đã hoàn thành nhiệm vụ, giả vờ ngây thơ đến xem tình hình áo sơ mi của Tạ Khánh Bình, nhân cơ hội sờ lên bụng ông:
"Ôi trời, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thật ngại quá đi."
Không sao.
Nước canh đã chảy dọc theo áo sơ mi thấm vào quần của ông, Tạ Khánh Bình sống bao nhiêu năm trên đời chưa từng gặp phải tình huống xấu hổ như vậy. Chuyện gì thế này?
Người ông nhớp nháp khó chịu vô cùng, lại thấy đối phương là một cô gái trẻ, vẻ mặt lúng túng, ông quay người muốn rời đi.
"Sao lại không sao được ạ? Áo sơ mi và quần của ông chắc chắn rất đắt, để tôi đền cho ông."
Mỗi bước mỗi xa
Một chiêu không thành, động tác tay của Đàm Mỹ Hoa càng trực tiếp hơn, càng ra sức trêu chọc ông, ngửa đầu lộ ra khuôn mặt e lệ ngượng ngùng, nụ cười quyến rũ, tay cũng men theo sờ xuống.
Chiêu này, Đàm Mỹ Hoa chưa bao giờ thất bạig.
Nếu như vừa rồi chỉ là xem xét tình trạng hư hỏng của áo sơ mi, thì lúc này đã là quấy rối trắng trợn rồi. Tạ Khánh Bình kinh hãi, khi bàn tay kia chạm vào quần ông, ông lập tức đẩy mạnh cô ta ra.
Ông giận dữ quát: Cô làm cái gì đấy?!
Đàm Mỹ Hoa không ngờ bị từ chối, bất ngờ bị đẩy ngã, còn muốn tiến tới kéo ông.
Tạ Khánh Bình bất chấp sự nhớp nháp khó chịu trên người, lớn tiếng gọi vào bên trong:
"Lưu manh, mau đến bắt lưu manh!"
Đàm Mỹ Hoa cạn lời, chưa từng thấy người đàn ông nào như vậy. Đàn ông bình thường gặp chuyện này, dù không muốn cũng sẽ không ai đi hô hoán bắt lưu manh chứ? Cô ta còn nghĩ dù không quyến rũ được cũng có thể thuận lợi thoát thân, ai ngờ Tạ Khánh Bình tính cách lại cứng nhắc như vậy.
Thấy tình thế không ổn, Đàm Mỹ Hoa bò dậy định chạy, vừa đứng lên đã bị Vu Lợi Minh vừa đến đi vệ sinh bắt được:
"Lưu manh, chạy đi đâu!"
Khách khứa dự tiệc đầy tháng còn chưa về hết, tiếng kêu của Tạ Khánh Bình nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác. Chưa đến một phút, cửa sau đã chật kín người. Nhìn thấy Đàm Mỹ Hoa ăn mặc mát mẻ, rồi nhìn sang Tạ Khánh Bình người đầy nước canh, ai nấy trong lòng đều đã có suy tính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!