Chương 46: (Vô Đề)

Trong thung lũng bên cạnh con đường núi, vốn vì đuổi theo một con gà rừng bỏ chạy, Cố Uyển dường như nghe thấy tiếng ai đó gọi Tần Chí Quân, sau đó lại nghe được một giọng nói vô cùng thân thuộc.

Đó là Tần đại ca, mắt cô bỗng nhiên sáng rực lên, con gà rừng bỏ chạy cũng không thèm tìm nữa, liền xoay người bước ra khỏi núi.

Mỗi lần Tống Tử San tiếp xúc với Tần Chí Quân, anh luôn có thái độ này, cho nên lúc này cô ta mới không để ý đến sự sốt ruột của Tần Chí Quân.

Thấy anh đang nhìn mình, cô ta chậm bước lại, toan đi về phía anh với dáng đi uyển chuyển, đứng cách anh một mét cười nói:

"Tần Chí Quân, anh vừa mới trở về sau nhiệm vụ, nghe nói anh trước đây bị thương, hiện tại ổn rồi chứ?"

Tần Chí Quân thật ra không biết Tống Tử San, dù có gặp qua, nhưng chưa từng bắt chuyện, cả tên cô ta là gì cũng không rõ lắm.

Thấy cô gọi mình lại và hỏi chuyện này, khách khí nói:

"Cảm ơn, không sao cả, cô gọi tôi lại còn việc gì nữa không? Tôi đang vội."

Giọng điệu khách sáo lại xa cách.

Tống Tử San từ sáng sớm đã đợi Tần Chí Quân ở con đường đến văn phòng, thấy anh rời nơi đóng quân thì mừng rỡ biết bao, thật không dễ dàng mới có cơ hội một mình gặp nhau ở bên ngoài trạm, lại không ngờ thái độ của Tần Chí Quân đối với cô ta cũng giống như lúc trước trong quân đội.

Tống Tử San nhíu mày, cô ta biết bản thân luôn được nội bộ binh sĩ lén lút gọi là bông hoa của đoàn văn công, thời sinh viên và sau khi nhập ngũ, cô ta chưa bao giờ thiếu người hâm mộ.

Ngoại hình và năng lực của Tần Chí Quân đều xuất chúng, cô ta vừa nhập ngũ đã thích anh, cho dù anh có xuất thân ở nông thôn cũng chẳng ngại và vẫn luôn nhận định rằng anh cũng sẽ thích mình.

Tần Chí Quân không nhiệt tình với cô ta như những người binh sĩ khác, cô ta cho rằng đó là do anh kiềm chế với tư cách là Phó Tiểu đoàn trưởng, kiêng dè kỷ luật của quân đội, nhưng bây giờ đã ở ngoài nơi đóng quân, anh vẫn có thái độ như vậy, trong lòng Tống Tử San cảm thấy có chút băn khoăn.

Lòng cô ta rối bời, Tần Chí Quân thấy cô ta không nói gì, không thể kiên nhẫn chờ thêm nữa, nói:

"Tôi đang vội, đi trước."

Nói xong anh quay người bước đi.

"Tần Chí Quân, anh chờ một chút." Tống Tử San bị lời nói của Đinh Văn Quân tác động cả đêm không ngủ được, cơ hội tốt như vậy sao có thể để anh rời đi, hôm nay dù sao cô ta cũng phải hỏi rõ ràng.

Cô ta tiến về phía trước một bước, nói:

"Tôi nghe nói gia đình anh đã tìm được đối tượng cho anh rồi đúng không?"

Cố Uyển lúc này đã đi đến cách mép núi chưa đầy ba mét, khi nghe thấy lời này bèn dừng lại.

Cây cối rậm rạp trong rừng núi, từ bên trong cô có thể nhìn thấy tình hình bên phía đường núi, nhưng người từ phía đường núi nếu không nhìn kỹ thì rất khó có thể nhận ra bên trong rừng có người.

Bụi cây mọc dày đặc, cành lá nặng nề trĩu xuống chắn ngang tầm mắt, Cố Uyển chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái của hai người, chứ không thể nhìn thấy khuôn mặt.

Tần Chí Quân quay đầu nhìn Tống Tử San, lông mày nhíu lại, trên mặt như hiện rõ câu, cô hỏi chuyện này để làm gì.

Tống Tử San có gia thế tốt, ở nhà được chiều chuộng như công chúa nên cô ta xưa nay luôn kiêu ngạo, thích Tần Chí Quân, điều cô ta làm nhiều nhất cũng chỉ là tìm cơ hội gặp được anh, nhưng lại một lòng chờ anh theo đuổi mình.

Hiện tại nhìn thấy bộ dạng hờ hững của anh, trong lòng cô ta lạnh giá, nhận ra bản thân trước đây đã quá tự tin rồi.

Lại nghĩ đến việc người nhà đã tìm cho anh đối tượng, Tống Tử San bất chấp rụt rè, nhưng bảo cô ta trực tiếp thổ lộ lại nói không nên lời, cuối cùng mở miệng liền thành lời khuyên nhủ.

"Tôi nghe nói nhà anh đã sắp đặt một cô gái nông thôn cho anh, anh đã nghiêm túc tìm hiểu chưa? Trình độ học vấn của cô gái đó như thế nào, có công việc tử tế chưa, được giáo dục tốt chứ, anh đã từng nghĩ về những điều này chưa?"

Tần Chí Quân chau mày, giọng điệu không còn khách khí như trước, lạnh lùng nói: Cô muốn nói gì?

"Hai người sẽ có tiếng nói chung sao? Anh sau này từng bước thăng tiến, lẽ nào anh muốn vợ mình chỉ làm ruộng ở nông thôn hay là một người phụ nữ đến thành phố chỉ có thể làm mấy công việc nặng nhọc, mất mặt kiếm được vài đồng tiền?"

Cố Uyển không nhìn ra được sắc mặt của Tần Chí Quân, nhưng những lời nói bất ngờ từ nữ quân nhân này, từng câu từng chữ đều đâm trúng tim cô, cô bất giác nhìn vào tay mình, rồi lại nghĩ đến đóng hộp giấy chất đống trong phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!