Chương 40: (Vô Đề)

Lúc về đến nhà đã là giữa trưa, cả nhà lại chưa ăn cơm, Lâm Xuân Hoa tính toán thời gian từ thôn Lâm Ba về mới nấu đồ ăn.

Lúc hai người về là cơm vừa dọn lên bàn.

Dù nói hôm qua làm một bữa tiệc cưới, nhưng ngoại trừ sủi cảo nhân khoai môn gói nhiều ra thì thực sự không còn dư cái gì.

Mấy năm nay không nhiều nhà nghèo đến mức thắt lưng buộc bụng ăn không đủ no, nhưng muốn ăn ngon thì rất khó, nên có rất ít đồ ăn thừa.

Lâm Xuân Hoa rất biết cách làm người, đồ ăn chia hết cho những người đến giúp đỡ, nhà mình không giữ lại cái gì.

Cho nên bữa cơm trưa nay là bữa cơm phổ biến ở nhà nông gồm một bát khoai tây và một nồi trứng bác với ớt.

Ăn xong cơm, Tần Chí Quân kéo vợ về phòng nghỉ ngơi.

Khó khăn làm mới có cơ hội quang minh chính đại ở cùng với vợ mình, anh sao có thể bỏ lỡ chứ.

Ngày hôm nay anh không làm loạn, chỉ ôm Cố Uyển nỉ non bảo muốn xem nốt ruồi kỳ lạ ở trên người cô.

Cố Uyển nghe anh nhắc đến vết bớt hồ ly thì bị dọa đến mức mặt trắng bệch ra.

Sao anh lại biết sự tồn tại của cái này chứ.

Sau đó có nhớ đến vệt máu mũi trên áo trong của mình sáng nay mới nhận ra là anh đã nhìn thấy nó.

"Em sao vậy? Sao mặt lại tái nhợt vậy hả?" Tần Chí Quân ôm gò má cô nhìn kỹ.

Cố Uyển thấy trong mắt anh ngoài sự lo lắng thì không có cái gì khác mới yên tâm.

Cũng đúng thôi, ai mà rảnh rỗi nghĩ sâu xa làm gì chứ, thứ anh thấy cũng chỉ là một cái nốt ruồi hơi kỳ lạ thôi.

Vừa nghĩ như vậy thì cô cũng thả lỏng xuống, lại vô thức đỏ mặt.

Giữa ban ngày ban mặt, anh lại...!

Cô chưa kịp nói gì thì loa lớn trong thôn lại vang lên gọi Tần Chí Quân đi nghe điện thoại.

Hai người giật mình, Tần Chí Quân ôm Cố Uyển nói:

"Em nghỉ ngơi trước đi, anh nghe điện thoại xong sẽ quay về."

Đợi anh ra khỏi cửa, trong lòng Cố Uyển chùng xuống, cô có dự cảm cuộc điện thoại này là để hối thúc anh về đơn vị.

Lúc trước anh cũng nói kỳ nghỉ của anh không dài, lần này vì chân bị thương với lấy vợ nên đã ở nhà hai tháng.

Nhìn biểu cảm của anh, Cố Uyển cảm thấy rất có thể trực giác của mình là đúng.

Sau khi Tần Chí Quân nghe điện thoại xong thì trên mặt có vẻ phiền muộn.

Cuộc điện thoại này là do Chu Dương gọi đến, thông báo anh về đơn vị khẩn cấp, tình huống không nói cụ thể trong điện thoại được, chỉ nghe nói ông ngoại cậu ấy tham gia hội nghị ở thành phố B, có liên quan đến quân xâm lược, bảo anh nhanh về đơn vị diễn tập chuẩn bị cho toàn quân.

Bảo vệ quốc gia là sứ mệnh của quân nhân, hơn nữa chiến tranh với bọn họ là nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại song song.

Anh vừa về đến nhà, Tần Đại Hữu đã hỏi:

"Là bên bộ đội gọi đến sao?"

Tần Chí Quân gật đầu nói:

"Vâng, có nhiệm vụ, con phải đi ngay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!