Cố Uyển thử xong, nhanh chóng đổi lại giày của mình, đỏ mặt nói:
"Thử xong rồi, vừa lắm, nhưng trong thôn đi giày tốt như thế làm gì, không ai đi như vậy cả."
Tần Chí Quân cười, giơ đôi giày xăng đan cùng kiểu mà khác màu trên tay lên cho cô xem:
"Hiểu Muội cũng có, con bé và em cùng đi."
Sắc mặt Cố Uyển bớt đỏ mấy phần.
Cô không muốn nói chuyện với anh ở trên con đường náo nhiệt nhất này nên muốn nhét lại đôi giày trên tay cho anh, nhưng nghĩ đến mình vừa mới xỏ vào, làm thế nào cũng không đúng nên cầm giày cúi đầu bước đi.
Tần Chí Quân mỉm cười theo phía sau, chợt nhớ đến lúc vừa rồi muốn đổi giày cho cô, cô đã tránh ra.
Anh cách cô gần như vậy, cô vẫn có thể tránh?
Tần Chí Quân bước nhanh lên mấy bước, trực tiếp đi đến bên cạnh Cố Uyển.
Theo bản năng, Cố Uyển tránh ra, nhưng tránh mấy bước mới phản ứng lại, nhìn Tần Chỉ Quân có chút ngây ngốc.
Thấy cô cũng nhận ra rồi, Tần Chí Quân mới nói:
"Vừa rồi anh đến gần em, em hình như khác lắm."
Bởi vì ở chỗ đông người, anh nói giấu giếm.
Trong lòng Cố Uyển loạn lên, đúng vậy, vừa rồi cô không có mềm chân, còn nữa, lúc Tần Chí Quân muốn đổi giày cho cô, cô lại né ra.
Trong mắt Cố Uyển có chút kinh ngạc, cô nghĩ là có liên quan đến viên thuốc kia.
Huyết mạch bán yêu dung hợp thất bại rất lâu là vì linh lực chống đỡ dung hợp chưa đủ, có phải là chỉ cần có linh lực để cung cấp cho việc dung hợp huyết mạch, sức hấp dẫn của người có linh căn đối với cô sẽ biến mất không.
Nhắc tới đạo trưởng Chung là người tu hành, nói ra thì chắc cũng có linh căn, nhưng có không có phản ứng gì cả.
Cố Uyển không biết, đạo sĩ tu hành, tất cả linh khí trên người sẽ kết hợp với gân mạch bên trong đan điền, mà Chu Tĩnh và Tần Chí Quân là người có linh căn nhưng lại chưa từng tu hành, cơ thể bất chi bất giác hấp dẫn linh khí nhưng chỉ rơi rớt xung quanh người, mới khiến cô có phản ứng như vậy.
Nhưng cô cũng không cần thiết có biết hay không, cô cũng không muốn tu thành yêu quái pháp lực cao cường, cô chỉ nhận mình là người.
Chỉ cần huyết mạch hoàn toàn dung hợp thành công, cô sẽ không còn gặp phải người có linh lực là mềm nhũn cả chân ra nữa, cũng không cần lo lắng sẽ yêu hóa, có thể làm một người bình thường.
Hai người sóng vai mà đi, Cố Uyển nghĩ đến tâm sự của mình, Tần Chí Quân lại lặng lẽ nhìn cô.
Cô nhóc này xinh đẹp tuyệt trần, lông mi cong vút đặc biệt thật đẹp.
Bởi vì thể chất của Cố Uyển, đây là lần đầu tiên hai người sóng vai nhau đi.
Tần Chí Quân cảm thấy, chỉ đi đường đơn giản như vậy cũng khiến anh hy vọng đoạn đường này dài thêm một chút, không có điểm cuối thì tốt biết bao.
Có thể là ánh mắt anh quá nóng bỏng, Cố Uyển cũng phát hiện.
Cô nghiêng đầu qua nhìn anh, mắt đối mắt với anh nhưng rất nhanh lại dời đi.
Tần Chí Quân thấy mặt cô đỏ ửng, thầm nghĩ, biết đỏ mặt xấu hổ nữa, có phải cô nhóc không còn giận chuyện hôm qua nữa rồi không.
Trên đường không có ai, anh thử dắt tay cô.
Cố Uyển bị anh cầm tay thì chân lại nhũn, cô vội vàng hất ra, xem ra vẫn không tốt hoàn toàn, nhưng lúc này cô vẫn che giấu rất tốt, không chịu kêu lên để Tần Chí Quân biết.
Cô trừng mắt nhìn anh, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!