Chương 26: (Vô Đề)

Lâm Xuân Hoa rất vui, dặn dò Cố Uyển:

"Cháu nghe lời thím nghỉ ngơi đi, thím phải đi nói chuyện với với ba của Chí Quân, lát nữa quay lại thăm cháu."

Sau đó, bà ấy hấp tấp chạy ra ngoài.

Cố Uyển còn nghe được tiếng bà ấy kích động nói chuyện với ba mẹ mình ngoài sân:

"Chân của Chí Quân nhà em đã khỏi rồi, em phải nói chuyện với Đại Hữu, để ông ấy cũng vui"

Sau đó là tiếng bước chân đi xa.

Mấy giây sau, Cố Uyển nghe tiếng mẹ mình nói ngoài sân:

"Không phải, cái này, cô ấy mới biết à."

Bà ấy không khỏi cười khẽ, Tần Chí Quân lúng túng sờ mũi.

Lúc này, đối với việc được gả vào nhà họ Tần, Cố Uyển vô cùng mong chờ, không chỉ bởi vì Tần Chí Quân.

Nhưng nghĩ đến chuyện không biết bao lâu nữa Xích Hồ ấn mới có thể biến mất, nhìn thấy Tần Chí Quân, Cố Uyển lại hơi buồn, nếu không kết hôn mà ngày ngày ở bên nhau cũng thật khó xử.

Rốt cuộc vẫn là trai chưa vợ, gái chưa chồng.

Tần Chí Quân cũng không tiện ở lại trong phòng Cố Uyển lâu.

Anh nhỏ giọng hỏi Cố Uyển:

"Ban ngày còn sợ không? Lát nữa anh bảo Hiểu Muội đến đây với em nhé?"

Nghe anh nói đến đây, Cố Uyển càng buồn hơn, Hiểu Muội ở đây cũng vô dụng.

Tần Chí Quân thấy cô cái gì cũng lộ hết ra ngoài mặt, trong lòng đối với việc Cố Uyển không muốn rời xa mình cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Anh suy nghĩ rồi nói:

"Hay là hôm nay anh ngồi ngoài sân nhà em nhé?"

Ánh mắt Cố Uyển sáng rực lên, cách càng gần càng tốt, nhưng mà, liệu có kì quái không? Người khác nhìn thấy sẽ nói anh thế nào?

Nhìn thấy ánh mắt Cố Uyển sáng lên, anh cười, đưa tay xoa đầu cô nhóc, nói:

"Vậy em ngoan ngoãn nằm nghỉ đi, anh ra ngoài ngồi."

Căn nhà gạch ngói xanh rộng rãi phía Đông thôn là nhà của đại đội trưởng của thôn, Trương Kiến Quốc.

Cố Kim Phú vác cuốc đi qua nhà Trương Kiến Quốc, thò đầu vào sân xem thử nhìn thấy ông ấy đang ngồi trong sân, bên chân là ấm trà tráng men ông ấy thường dùng.

Thấy Cố Kim Phú nhìn vào trong, ông ấy mỉm cười chào hỏi:

"Hôm nay Kim Phú đi làm sớm thế, thật hiếm thấy"

Cố Kim Phú cười ha ha, thuận chân tiến vào sân:

"Đội trưởng dậy sớm quá, đã ăn sáng chưa?"

Trương Kiến Quốc thấy vậy thì biết là có chuyện, nên đứng dậy kéo ghế gọi ông ta tới ngồi.

Cố Kim Phú cũng không khách khí, ông ta đi ra ruộng là giả, tìm Trương Kiến Quốc mới là thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!