Chương 25: Nghe Em Hết

Cố Uyển hoàn toàn không để ý tới lời nói của anh, cô trốn tránh sự kề cận của Tần Chí Quân, chỉ một lòng chú ý tới chỗ cửa và cửa sổ phòng mình.

Ba của cô đang ở ngoài sảnh, anh cả và chị dâu cũng sắp dậy rồi, còn mẹ cô cũng ngộ nhỡ đi về phía này, nếu bị ai đó trong số họ trông thấy hai người các cô dán sát vào nhau như vậy thì cô không còn mặt mũi gặp người khác nữa.

Cố Uyển muốn né nhưng Tần Chí Quân lại dựa lên người làm cô không bước nổi, cho dù có thể né được thì cũng sợ gây ra động tĩnh gì, ba mẹ cô nghe thấy lại suy nghĩ nhiều, cô lập tức vừa xấu hổ vừa sốt ruột lại quẫn bách.

"Anh đừng…. đừng cách em gần như vậy, để người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm." Đè nén giọng nói xuống dưới cuống họng, vừa yếu ớt vừa vội vàng mà cầu xin.

Đúng là nhát gan mà.

Trái tim của Tần Chí Quân lập tức mềm nhũn, chút tâm tư của bản thân bỗng chốc trở nên nhỏ bé không đáng kể, thậm chí trong lòng cũng bắt đầu nhận ra mình thô lỗ quá, rõ ràng lúc trước anh không phải như vậy nhưng từ khi gặp Cố Uyển thì cả người cũng trở nên bất thường.

"Đừng sợ, anh sẽ nghe ngóng động tĩnh mà."

Anh nhẹ giọng trấn an, hơi lùi lại một chút, tiện tay đặt sữa mạch nha lên chiếc ghế đẩu nhỏ ở bên cạnh, hỏi nhỏ:

"Chỉ là anh thấy lúc sáng em bị dọa sợ nên trong lòng rất rối bời, Uyển Uyển à, đừng sợ anh, lúc sáng là do anh không tốt, sau này không dám nữa, nhưng mà em không được phép nói không lấy anh nữa, anh không muốn nghe đâu."

Trái tim mềm mại vô cùng, anh không có cách nào với cô cả, chỉ cần cô nhóc không né tránh anh, không sợ anh, sẽ lấy anh, thì anh không còn cầu mong gì thêm nữa.

Cố Uyển sao có thể không sợ được, nhưng nghe thấy anh dịu giọng dỗ dành mình như vậy, trong lòng vừa e thẹn lại vừa áy náy, là do cô quá nửa đêm rồi còn chạy tới phòng Tần Chí Quân ôm người ta cả đêm trước.

Cô đỏ mặt, cúi đầu xuống tới nỗi cầm sắp thụt vào trong cổ luôn.

"Cũng không trách anh hoàn toàn được, em...! em cũng không tốt." Hôm qua thật sự bị dọa cho hết hồn, cô không nghĩ ngợi gì cả, bây giờ suy nghĩ lại hành vi đêm qua mà xấu hổ đến nỗi líu hết cả lưỡi

"Còn nữa, nhất định sẽ lấy anh mà, em...! em chỉ lấy anh thôi, nhưng mà Tần đại ca anh đừng thúc giục em như vậy."

Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, với lại cô rất thích anh, vô cùng thích, ngoài anh ra thì không thể thích người khác được nữa.

Chỉ cần cái bớt đó có thể biến mất, xác nhận mình sẽ không làm hại anh ấy xong, thì cô sẽ ở bên anh cả đời.

Cố Uyển cúi thấp đầu quá, nhìn từ góc độ của Tần Chí Quân chỉ có thể thấy đầu của cô thôi, mái tóc vừa mềm vừa mượt, mềm mại đáng yêu vô đối giống như bản thân cô nhóc vậy.

Anh không nhìn thấy mặt của cô, nhưng anh trông thấy được vành tai đỏ bừng của cô, mỹ lệ mà như sắp bị đốt cháy đến nơi.

Cô nhóc nói chỉ lấy tôi thôi!

Chỉ lấy mình tôi thôi!

Cái miệng của Tần Chí Quân toe toét như một tên ngốc, trên mặt tràn đầy ý cười, toàn bộ những lo âu, chua xót, bất an đều bị đánh bay.

Trong nháy mắt, cả cơ thể lẫn cõi lòng đều trào dâng sự vui sướng.

lấp đầy toàn bộ lồng ng. ực của anh.

Anh xong đời rồi.

Chỉ một câu như vậy của cô nhóc thôi mà có thể khiến trái tim của anh bỗng chốc từ nhân gian nhảy lên thiên đường Tần Chí Quân rất muốn chạy tới sân huấn luyện chạy tám mươi vòng mà hô to, kêu to và cười vang.

Nhưng nơi này là nhà họ Cố, anh toét miệng cười mà đi vòng quanh tại chỗ hai vòng, đột nhiên ôm lấy Cố Uyển bằng một tay rồi nhấc lên thật cao.

Cố Uyển bị giật mình, tiếng kêu giật mình bị nuốt lại một cách khó khăn, không kêu thành tiếng, bị anh nhấc lên xoay hai vòng.

Tần Chí Quân bỗng nhớ đến vết thương trên vai của Cố Uyển, vội vàng thả người xuống cần thận hỏi:

"Có làm em đau không?"

Cố Uyển dựa vào vai anh mà lắc đầu, anh vui mừng ôm cô vào trong ngực, tránh đi vị trí gần gần bả vai, chỉ dùng sức siết chặt chỗ ở dưới một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!