Chương 623: (Vô Đề)

Thương Thương cong mắt cười, đưa tay nắm lại tay Bùi Nghiễn Lễ:

"Em cũng vậy.

"Bùi Nghiễn Lễ ánh mắt đầy ý cười, cúi người hôn nhẹ lên môi cô. Hai người dọc đường chậm trễ một chút, đến hội sở của Nghiêm Siêu thì đã gần năm giờ. Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni đã đến từ trước, hai người đang ghé đầu vào nhau lắc xúc xắc, chơi rất vui vẻ. Thấy Thương Thương và Bùi Nghiễn Lễ bước vào, họ liền gọi lớn:"Lại đây, lại đây, chúng ta chơi tài xỉu đi!"

Thương Thương cười bước tới:

"Người thua thì sao? Có hình phạt gì không?"

Đỗ Manh Manh chỉ vào hàng dài chai nước uống Wahaha trên bàn:

"Thua thì uống Wahaha, đừng lo, không phải uống rượu đâu."

Vương Giai Ni cũng liên tục gật đầu:

"Đúng thế, hôm nay không uống rượu, uống rượu phiền phức lắm.

"Thương Thương bạo dạn, cười rồi ngồi xuống chơi cùng hai người. Chỉ là vận may không tốt, cô đã uống liền bốn chai Wahaha, bụng căng đến chịu không nổi:"Có thể chỉ uống một ngụm thôi được không? Tớ sắp no c.h.ế. t rồi."

Vương Giai Ni lắc đầu nguầy nguậy:

"Không được đâu, nếu cậu không muốn uống, có thể tìm người khác giúp mà. Có thể nhờ giáo sư Bùi giúp cậu, nhưng anh ấy thì không được uống Wahaha, phải uống rượu vang nhé!"

Thương Thương nghĩ ngợi một lúc, xắn tay áo lên:

"Thôi bỏ đi, tớ nghĩ tớ vẫn chịu được.

"Bùi Nghiễn Lễ ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói: Hạt Dẻ Rang Đường"Không sao, anh vốn cũng định uống với Nghiêm Siêu một chút."

Đỗ Manh Manh lập tức gật đầu:

"Đúng đúng, để bọn họ uống, lát nữa tớ với Giai Ni sẽ đưa cậu về.

"Cuối cùng, Nghiêm Siêu và Bùi Nghiễn Lễ uống rượu vang, ba cô gái thì uống Wahaha — bầu không khí kỳ lạ nhưng lại hài hòa một cách lạ thường. Nghiêm Siêu nghe Bùi Nghiễn Lễ kể chuyện ông cụ chia cho anh nửa gia sản, sững sờ đến há hốc miệng:"Không thể nào? Lão già nhà cậu chẳng lẽ bị ma ám rồi à? Không thì sao có thể nỡ lòng đưa cho cậu nhiều tiền thế?"

"Dù sao mấy năm nay nhà họ Bùi cũng xuống dốc rồi, giờ chia nửa gia sản, chắc chẳng còn bao nhiêu đâu."

Bùi Nghiễn Lễ cũng không rõ lắm:

"Số tiền đó chuyển vào tài khoản tôi rồi. Tôi định xây một trường tiểu học ở quê mẹ tôi. Trường học phải có nhà ăn, ba bữa ăn đều miễn phí."

Nghiêm Siêu ngẫm nghĩ rồi nói:

"Xây trường thì không tốn nhiều, nhưng vận hành nhà ăn về sau thì khá tốn, lại phải có người trông coi. Không thì tiền chưa chắc đến được miệng bọn nhỏ."

Bùi Nghiễn Lễ tính toán một lúc:

"Cứ làm theo vậy trước đã, sau này thiếu tiền tôi sẽ đưa thêm."

Thương Thương nghe thấy, quay đầu lại:

"Em cũng có thể góp, mỗi năm em sẽ bỏ ra một khoản."

Đỗ Manh Manh lập tức giơ tay:

"Còn tôi nữa, tuy không giàu như Thương Thương, nhưng tôi lo được cho tụi nhỏ uống sữa."

Vương Giai Ni suy nghĩ rồi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!