Chương 28: (Vô Đề)

Khương Tri Tri tựa vào cửa, lắng nghe Tôn Hiểu Nguyệt ở bên ngoài nhiệt tình chào hỏi Lão Lương:

"Chú Lương, cháu có một ý tưởng mới, là về việc nâng cao chất lượng cuộc sống cho mọi người."

Lão Lương nghe câu từ văn vẻ của Tôn Hiểu Nguyệt mà có chút mơ hồ:

"Chất lượng cuộc sống? Là cái gì vậy?"

Thực ra, ông vẫn khá có thiện cảm với Tôn Hiểu Nguyệt. Tuy cách đây không lâu, ý kiến của cô ấy không thực hiện được, nhưng cô cũng là một người có ý tưởng, lại rất tích cực, nhiệt tình mỗi ngày.

Tôn Hiểu Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, nói với giọng đầy quan tâm:

"Hai ngày nay ở đây, cháu thấy cuộc sống của mọi người có phần khó khăn. Cháu còn nghe nói nhiều nhà đến cuối năm đã hết lương thực, phải ăn khoai tây cầm cự, đến lúc giáp hạt lại phải ăn rau dại để sống qua ngày."

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất dễ bị suy dinh dưỡng, nhất là trẻ con, bọn nhỏ đang ở tuổi ăn tuổi lớn mà."

Lão Lương gật đầu liên tục, nhưng vẫn chưa hiểu Tôn Hiểu Nguyệt rốt cuộc muốn nói gì.

"Tôn Hiểu Nguyệt, cháu có ý tưởng gì nào?"

Tôn Hiểu Nguyệt tự tin đáp:

"Đến mùa đông, khi tuyết rơi dày, mọi người chẳng làm được gì, thời gian đó thật lãng phí. Đất đai bị tuyết bao phủ, vụ mùa cũng bị mất đi, vậy tại sao chúng ta không thử dựng nhà kính nhựa?"

Cụm từ nhà kính nhựa quá mới mẻ với Lão Lương, ông không hiểu gì cả: Nhà kính gì cơ?

Tôn Hiểu Nguyệt càng thêm tự tin giải thích:

"Là dùng nhựa phủ lên đất thành nhà kính, bên trong có thể trồng bất cứ cây trồng nào chúng ta muốn. Khi trời lạnh quá, có thể đốt lửa trong nhà kính để giữ ấm, như vậy ngay cả mùa đông chúng ta cũng có thể thu hoạch."

Lão Lương vẫn mơ hồ chưa hiểu hết về nhà kính nhựa, nhưng chỉ nghe thôi ông đã cảm thấy không khả thi!

"Phải tốn bao nhiêu nhựa đây? Lại còn đốt lửa nữa? Chi phí quá cao. Với lại, sắp đến mùa trồng lúa mạch đông rồi, nếu trồng thứ khác, lúa mạch trồng lúc nào đây? Đó là khẩu phần ăn cả năm của làng đấy."

Tôn Hiểu Nguyệt thoáng sững lại, cô ta chưa nghĩ đến chuyện này. Kiếp trước, dù lớn lên ở nông thôn đến tận mười chín tuổi, cô cũng chỉ làm những việc nông đơn giản, không có nhiều kinh nghiệm trồng trọt.

Sau khi được nhà họ Khương đón về, gả cho Châu Tây Dã, cô ta sống trong gia đình quân đội, không còn phải lo cơm áo, cũng không tiếp xúc với việc đồng áng nữa.

Thấy vẻ lúng túng của Tôn Hiểu Nguyệt, Lão Lương càng thêm chắc chắn ý tưởng này không khả thi:

"Tôn Hiểu Nguyệt, cháu có lòng giúp đỡ làng, nhưng cách này không phù hợp ở đây. Lúa mạch đông cho sản lượng cao hơn, nếu bỏ qua vụ này để trồng thứ khác, đến mùa xuân, lúa mạch sẽ chỉ cho nửa sản lượng, lúc đó càng không đủ ăn."

Tôn Hiểu Nguyệt ngại ngùng:

"Cháu thật lòng muốn giúp đỡ mọi người. Thôi, để cháu về suy nghĩ thêm, cháu nhất định sẽ tìm ra cách để cải thiện đời sống của làng."

Lão Lương cũng không muốn làm cô ta nản lòng, nên gật đầu hơi có phần miễn cưỡng:

"Được rồi, vậy làm phiền cháu."

Khương Tri Tri đứng bên trong cũng bất ngờ vì Tôn Hiểu Nguyệt lại nhiệt tình như vậy. Cô cũng chẳng nghĩ nhiều về ý tưởng nhà kính nhựa, vì ở Bắc Kinh đã có, và rau quả trong đó đều là rau đặc biệt, người thường không thể mua được!

Việc chưa phổ biến rộng rãi không chỉ vì chi phí dựng nhà kính cao, mà còn vì nông dân còn đang lo cái ăn, chưa thể trồng những cây rau lợi nhuận cao, mà lại chẳng có nơi tiêu thụ.....

Buổi chiều, Dương Phượng Mai lại đến giúp Khương Tri Tri thu dọn phòng, trải lại giường, còn liên tục dặn dò:

"Cháu ở một mình, ban đêm phải cài chốt cửa, tuy phía sau có dân quân trông, nhưng lỡ có kẻ xấu vào cũng dễ gặp chuyện không may."

"Với lại, cháu cũng đừng tự nấu cơm, đến giờ thì qua nhà bác ăn. Bác cũng không để cháu ăn không, mỗi tháng cháu đưa bác một ít tem phiếu là được, có được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!