Chương 7: (Vô Đề)

Cả nhà họ Mạnh cũng bừng tỉnh, miệng mồm cùng lúc nhao nhao lên:

"Gái út, không phải lúc trước đã nói rõ ràng rồi sao? Sao giờ lại giở trò sau lưng thế này? Vậy chúng ta biết phải làm sao bây giờ?"

"Chị cả và em trai con phải làm sao đây?"

Tôi vẫn đứng yên, không nhúc nhích.

Trong mắt tôi, ánh lệ lấp lánh lóe lên một cái, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ thản nhiên như nước:

"Tôi đã nói không biết bao nhiêu lần là tôi không muốn đi. Là các người ép tôi hết lần này đến lần khác. Tôi chỉ đang tự cứu lấy mình mà thôi."

"Còn nữa, thay vì chất vấn tôi, chi bằng mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng thì, ai sẽ đi?"

Tôi lặng lẽ nhìn họ, ánh mắt bình tĩnh như nhìn một tấn tuồng rẻ tiền đã diễn đến đoạn cuối.

Lần này không có tôi làm bia đỡ. Cha mẹ tôi… bọn họ sẽ lựa chọn ai đây?

Lời nói của tôi khiến cả đám người lại rơi vào trạng thái c.h.ế. t lặng.

Lúc này, đúng là không phải lúc để trách móc tôi. Hôm nay là hạn cuối nộp đơn, giờ họ hoàn toàn không còn thời gian xoay xở nữa.

Chủ nhiệm cũng đúng lúc lên tiếng giục điền đơn.

Mạnh Bảo Nhi đứng tít phía sau, tim đập như trống trận, nhà họ Mạnh chỉ có một cậu con trai, giờ tôi không đi nữa, thì kiểu gì cũng đến lượt mình.

Quả nhiên, giây tiếp theo, mẹ Mạnh nghiến răng, bật khóc, run run nói:

"Vậy thì... để Bảo Nhi đi vậy."

Sắc mặt Mạnh Bảo Nhi lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Thấy mẹ tôi chuẩn bị ký tên, cô ta cuống cuồng xông lên, túm lấy vạt áo mẹ:

"Mẹ, sao mẹ có thể bắt con đi được chứ?"

Mẹ tôi nước mắt ròng ròng:

"Bảo Nhi à, mẹ cũng đâu nỡ... Nhưng nhà họ Mạnh mình chỉ có một đứa con trai, chẳng lẽ lại để tuyệt hậu sao…"

"Con ngoan, nghe lời mẹ, đi vùng kinh tế mới đi, được không?"

Những lời nói quen thuộc, từng dùng để thuyết phục tôi năm này qua năm khác, giờ đây rơi trúng vào người Mạnh Bảo Nhi, khiến cô ta như bị đ.â. m vào tim.

Cô ta cũng là con ruột, sao cha mẹ lại thiên vị đến thế?

Thì ra, gậy không quật vào người mình thì chẳng thấy đau, giờ chính mình rơi vào cảnh ấy, cuối cùng Mạnh Bảo Nhi cũng hiểu được tâm trạng của tôi.

Nhưng lúc này, cô ta không có tâm trạng mà buồn hay ăn năn gì cả, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Không thể đi!

Muốn không đi, cách nhanh nhất chính là kết hôn với một người đàn ông có đơn vị công tác ổn định.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạnh Bảo Nhi đột nhiên dừng lại nơi Lục Phàm.

Lục Phàm bị ánh nhìn ấy chiếu tới, chỉ cảm thấy như bị thứ gì đó rình rập, bản năng lập tức lùi lại một bước.

Giây sau, chỉ thấy Mạnh Bảo Nhi bật khóc, nhào đến nắm c.h.ặ. t t.a. y anh ta:

"Lục Phàm, anh cưới em được không? Trước đây anh từng hứa sẽ lấy em mà!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!