Tôi sững sờ nhìn Mục Vân Xuyên, phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình:
"Anh muốn cưới em sao?"
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm rối mớ tóc lòa xòa trước trán tôi.
Mục Vân Xuyên gật đầu đầy nghiêm túc:
"Anh đảm bảo sẽ không giống Lục Phàm thay lòng đổi dạ. Sau khi kết hôn, lương và tem phiếu đều sẽ đưa cho em giữ."
"Hơn nữa, nếu em muốn tránh xa nhà họ Mạnh, anh sẽ làm đơn xin phân nhà của đơn vị, đến lúc đó chúng ta có thể chuyển đến khu mới mà sống."
Nói rồi, anh ngẩng đầu nhìn tôi:
"Em… đồng ý lấy anh chứ?"
Ánh mắt thận trọng ấy lại như ánh nắng thiêu đốt, khiến trái tim tôi như bị bỏng.
Tôi hoảng hốt quay đi, không dám nhìn vào mắt anh, cổ họng nghẹn lại:
"Anh Vân Xuyên, anh không cần vì thương hại em mà hồ đồ nói muốn cưới. Sau này anh gặp được người mình thật lòng yêu thích, chắc chắn sẽ hối hận đấy."
Mục Vân Xuyên lập tức bước tới gần, đến nỗi tôi gần như nghe thấy cả nhịp tim đập trong lồng n.g.ự. c anh.
"Phối Lan, anh sẽ không hối hận đâu, anh sẽ toàn tâm toàn ý với em."
"Anh biết em đã chịu nhiều uất ức rồi… từ giờ trở đi, anh sẽ không để ai bắt nạt em nữa."
"Phối Lan, hãy cho anh một cơ hội… được không?"
Mắt tôi bất giác đỏ hoe. Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh kiếp trước – những lần Mục Vân Xuyên gửi lương thực đến vùng nông thôn cho tôi…
Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng, dưới ánh nhìn đầy kỳ vọng của anh, khẽ gật đầu.
Nửa tiếng sau, hai người đến cục dân chính làm thủ tục.
Họ tên?
Mục Vân Xuyên.
Mạnh Phối Lan.
Ký tên, đóng dấu, tất cả đều nhanh gọn.
(Vào thời điểm đó, hôn nhân là vấn đề được tổ chức sắp đặt. Người ta phải nộp đơn xin kết hôn, và để có được giấy chứng nhận kết hôn cần có giấy chứng nhận của đơn vị và chữ ký của người đứng đầu.
Nên chỉ cần không muốn làm đám cưới lớn thì thủ tục kết hôn rất đơn giản.)
Cầm quyển sổ đỏ vừa mới in xong bước ra khỏi cửa, nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, tôi bỗng thấy mơ hồ… mãi mới nhận ra, mình đã là người có chồng rồi.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cứ như một giấc mơ…
"Chuyện kết hôn… thật sự không cần nói với cha mẹ em sao?"
Nghe vậy, tôi khẽ mím môi:
"Không cần. Đến lúc đó họ tự nhiên sẽ biết thôi."
Thấy tôi đã có chủ ý, Mục Vân Xuyên cũng không nói thêm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!