Chương 5: (Vô Đề)

Anh tin Mạnh Bảo Nhi không nói dối — câu nói đó chẳng phải ngầm khẳng định… Tôi đang nói dối?

Tôi lặng lẽ nhìn Lục Phàm thật sâu, rồi dời mắt đi, giọng khàn đặc:

"Tôi sẽ không đổi việc."

Mạnh Diệu Tổ quýnh lên:

"Chị, nếu chị không đồng ý, em sẽ đến đây năn nỉ chị mỗi ngày đó.

"Nghĩa là nếu tôi không đồng ý, ngày nào cậu ta cũng sẽ đến quấy rầy, khiến tôi không thể yên ổn làm việc? Ngực tôi như bị đè nén, nắm tay siết chặt, giận dữ chất vấn:"Các người định ép tôi đến mức mất luôn cả công việc mới vừa lòng sao?"

Mẹ tôi lập tức phản bác:

"Gì mà ép với buộc? Bây giờ đưa công việc cho em trai con chẳng phải là xong rồi sao…"

Lời còn chưa dứt, tôi chưa kịp đáp lại, giám đốc đã chịu hết nổi, lạnh giọng cắt ngang:

"Đủ rồi!"

"Thật là một trò hề! Các người ngày nào cũng đến đây náo loạn, còn để nhà máy làm ăn gì nữa? Mạnh Phối Lan, đợi cô giải quyết xong việc nhà rồi hẵng quay lại làm!"

Mặt tôi tái nhợt.

Tất cả đều bị đuổi ra ngoài.

Thấy người nhà vẫn định bám theo lải nhải, tôi chẳng buồn để tâm, quay người rời đi một mình.

Nhà máy nằm gần vùng ngoại ô, bốn phía đều là ruộng đồng.

Tôi đi men theo con đường nhỏ giữa cánh đồng, trong lòng chỉ cảm thấy bản thân lúc này chẳng khác gì một con trùng bị mắc vào mạng nhện — còn nhà họ Mạnh chính là lũ nhện đó.

Tôi muốn trốn thoát, nhưng họ cứ không ngừng giăng tơ, toan tính cách nào để chia nhau nuốt lấy tôi…

Bất chợt, sau lưng vang lên tiếng chuông xe đạp "leng keng" và tiếng người hô to:

"Tránh ra! Thắng xe hỏng rồi!

"Tôi giật mình tỉnh lại, nhưng đã không kịp tránh. Trước mắt chỉ thấy loáng một cái, cả người đã bị chiếc xe đạp cuốn vào, ngã nhào xuống đám ruộng lầy lội bên cạnh. Một lúc sau, người kia lúng túng đỡ tôi dậy. tôi lếch thếch đứng lên, toàn thân bùn đất."Đồng chí, cô không sao chứ?"

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi sững người, từ từ ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt với lông mày rậm và đôi mắt sáng.

Tôi nhận ra anh ngay lập tức.

Mục Vân Xuyên — là người anh hàng xóm từng sống cạnh nhà tôi khi còn nhỏ, tính cách ít nói, trầm ổn, không giỏi thể hiện.

Từ sau khi anh vào quân đội ba năm trước, hai người không còn gặp lại.

Còn vì sao đến giờ tôi vẫn nhớ rõ Mục Vân Xuyên…

Lý do chính là… kiếp trước tôi bị lừa đưa xuống nông thôn, bị người nhà họ Mạnh làm ngơ, bỏ mặc không hỏi han, duy chỉ có anh là vẫn thường xuyên gửi đồ cho tôi…

Tôi lập tức đỏ hoe mắt, nghẹn ngào gọi:

"Anh Vân Xuyên."

Mục Vân Xuyên cũng nhận ra tôi, đỡ tôi đứng vững, lo lắng hỏi:

"Em có bị thương không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!