Chương 2: (Vô Đề)

Vừa bước vào cửa, liền thấy một bà mai đang ngồi trong phòng nói chuyện xem mắt cho Mạnh Bảo Nhi.  

Bà mối Vương hớn hở kể:  

"Thằng Lý Mã Tử tuy từng ngồi tù, nhưng giờ nó cải tà quy chính rồi. Giờ nó làm ở mỏ than, một ngày kiếm tới ba mươi đồng. Nếu gả cho nó thì khỏi cần xuống nông thôn nữa…"

Mạnh Bảo Nhi nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, nước mắt cũng theo đó mà rơi lã chã.  

Mẹ tôi thì tức đến nỗi lập tức chộp lấy cây chổi, hùng hổ đuổi bà mai ra khỏi nhà.  

Sau đó, bà ta ôm chầm lấy Mạnh Bảo Nhi, đau lòng đến mức giọng run lên:  

"Bảo Nhi của mẹ, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ gả con vào nhà tử tế, tuyệt đối không để con chịu thiệt đâu…"  

Tôi chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt mà trong lòng vừa đắng vừa chua xót.  

Sự yêu thương bao bọc mà mẹ dành cho Mạnh Bảo Nhi — tôi chưa từng được nếm trải dù chỉ một chút.  

Mạnh Bảo Nhi vùi đầu trong lòng mẹ, bờ vai run run, tiếng khóc nức nở không dứt, nhưng lời nói ra vẫn vô cùng rõ ràng:  

"Đời con khổ quá đi… huhuhu…"  

"Từ nhỏ sức khỏe đã yếu đã đành, giờ còn phải xuống nông thôn… huhu… mẹ ơi! Con chỉ cần nghĩ đến cái mặt đầy rỗ của thằng Mã Tử là con buồn nôn, con muốn ói!"  

Nghe vậy, lòng mẹ Mạnh càng quặn thắt hơn nữa.  

"Đừng khóc, đừng khóc nữa, khóc nhiều hại thân. Mẹ đi luộc cho con quả trứng gà tẩm bổ."  

Từ đầu đến cuối, bà ta chẳng buồn liếc nhìn tôi một cái, cứ thế đứng dậy đi vào bếp.  

Mạnh Bảo Nhi ngẩng mặt, đôi mắt vẫn đẫm lệ, tiếp tục kể lể những nỗi khổ của mình.  

Tôi siết chặt tay.  

Tôi hiểu rất rõ — những lời kia là cố ý nói cho tôi nghe.  

Kiếp trước cũng vậy, Mạnh Bảo Nhi khóc lóc trước mặt tôi, khóc đến mềm lòng, lại thêm cha mẹ không ngừng thuyết phục, cuối cùng tôi mới gật đầu đồng ý đi xuống nông thôn thay chị.  

Thế nhưng, lần này tôi mãi không có phản ứng.  

Cuối cùng, tiếng nức nở của Mạnh Bảo Nhi cũng dần nhỏ đi, trong phòng chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ.  

Một lúc lâu sau, cô ta mới nhẹ nhàng cất giọng:  

"Em gái à, chị thật sự rất ghen tỵ với em, có được một người bạn trai tốt như vậy…"  

Câu nói đó khiến tôi trở tay không kịp.  

Tim tôi bỗng hụt hẫng, đôi mắt đen sâu thẳm liền lạnh xuống, tôi nhìn chị ta chăm chú:  

"Chị cả, sao chị lại nói thế?"  

Mạnh Bảo Nhi nhíu mày, tay đặt lên n.g.ự. c như đang khó chịu.  

Cô ta mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp có chút tiều tụy, thoạt nhìn trông như một nàng Tây Thi mỏng manh yếu đuối.  

Tôi nhỏ hơn Mạnh Bảo Nhi hai tuổi, nhưng lại cao hơn một cái đầu. Hai người đứng cạnh nhau, ai cũng ngỡ tôi là chị.  

Tôi vẫn còn nhớ, hồi nhỏ có lần hai chị em cùng bị sốt, vậy mà cha mẹ chỉ bế một mình Mạnh Bảo Nhi đến trạm xá, bỏ tôi lại ở nhà sốt mê man suốt hai ngày.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!