Chương 17: Kết + Ngoại Truyện

Tôi né được cái tát, nhưng mẹ tôi vẫn không chịu buông tha, tiến tới giật lấy giỏ rau trên tay tôi ném mạnh xuống đất.

Cả thuốc lẫn rau trong giỏ văng tung tóe.

Tôi nhíu chặt mày, đang định cúi xuống nhặt thì lại bị bà túm chặt cổ tay kéo lại:

"Mày đúng là lòng dạ sắt đá! Không nói không rằng đã tự ý gả cho người ta, đến sính lễ cũng không chịu lấy! Chính mày hại Diệu Tổ phải bỏ đi…"

Bà ta vừa khóc vừa la, chỉ trong chốc lát đã khiến không ít người xung quanh bu lại xem náo nhiệt.

Tôi cảm thấy n.g.ự. c mình nghẹn lại, nhìn đám người mỗi lúc một đông, huyệt thái dương cũng bắt đầu giật liên hồi.

Những uất ức bị kìm nén suốt hai kiếp người, đến lúc này cuối cùng cũng vỡ òa.

Mẹ!

"Con vẫn gọi mẹ một tiếng là vì trong lòng còn nhận mẹ là mẹ. Nhưng để ép con về quê, mẹ và cha đã làm những chuyện gì, lẽ nào trong lòng không rõ?"

"Con không vạch trần là vì giữ thể diện cho gia đình. Nhưng nếu mẹ còn tiếp tục gây chuyện, thì đừng trách con phải đến tận đơn vị của mẹ đòi lẽ công bằng!"

Ánh mắt đầy phiền muộn và thất vọng của tôi khiến bà bỗng sững sờ.

Đây là lần đầu tiên bà ta thấy con gái như vậy.

Trước nay, tôi lúc nào cũng như một con nhím cuộn tròn, im lặng chịu đựng, chẳng bao giờ dám lớn tiếng, cũng chẳng biết phản kháng.

Cũng chính vì thế mà bà luôn không thích tôi.

"Mẹ, con biết mẹ thương chị cả và em út. Nhưng tại sao?"

"Tại sao rõ ràng con có công việc, có người yêu, vậy mà người bị ép xuống thôn lại là con?"

"Lòng mẹ méo mó đến thế, lẽ nào con không được phép nghĩ cho bản thân mình một chút sao?"

Từng lời từng chữ như từng nhát d.a. o đ.â. m thẳng vào lòng bà Mạnh, khiến bà ta cứng họng, không nói nên lời.

Xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán:

"Ờ, tôi cũng nghe nói, nhà họ Mạnh vì muốn Mạnh Phối Lan nhường chỗ làm mà còn kéo nhau đến tận xưởng quậy phá."

"Vợ chồng gì mà hồ đồ, sao không tự nhường vị trí của mình đi cho rồi?"

"Bà ngốc à, nhường cho con trai thì mất nửa số tiền, bọn họ tiếc tiền đó!"

"Nói tới nói lui, vẫn là thiên vị con trai, tiếc tiền sính lễ! Ai dè đứa con gái thứ hai không hề ngu ngốc như họ tưởng."

Bị đám đông nói đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, bà ta gào lên với vẻ hung dữ nhưng lòng thì đã chột dạ:

"Mấy người nói bậy gì đó! Nhìn cái gì mà nhìn? Cút hết cho tôi!"

Nhưng thấy mọi người vẫn chỉ trỏ bàn tán, bà ta đành bưng mặt, chật vật bỏ chạy.

Tôi dõi theo bóng dáng vội vã rút lui kia, trong lòng lại bình tĩnh đến lạ thường.

Chỉ là khi nhìn thấy đống rau bị đổ vung vãi trên đất, tôi vẫn không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Đang định cúi người dọn dẹp, lại có người nhanh tay hơn tôi, đang khom lưng nhặt rau lên.

Là Mục Vân Xuyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!