Đáp án là… có thể.
Tôi đã nghĩ về câu hỏi ấy suốt cả một đời, nghĩ mãi vẫn chẳng hiểu nổi vì sao.
Vì sao cha mẹ mình lại không yêu thương mình?
Nghĩ mãi, nghĩ đến tận bây giờ… vẫn không nghĩ ra được.
Cũng may… hiện tại tôi đã có gia đình của riêng mình.
Những chuyện không thể hiểu nổi, thì thôi, không nghĩ nữa.
Là nói vậy, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi nỗi buồn âm ỉ.
Bỗng nhiên, sau lưng vang lên tiếng nói trầm thấp quen thuộc của Mục Vân Xuyên:
"Phối Lan, về nhà thôi."
Tôi quay đầu lại, đập vào mắt đầu tiên là một chiếc ô màu đen.
Chiếc ô che khuất khuôn mặt anh.
Rồi dần dần, nó được nâng cao lên.
Gương mặt góc cạnh lạnh lùng ấy hiện ra dưới màn mưa, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi dịu dàng, trong đáy mắt là một tầng tình cảm mờ ảo.
Kỳ lạ thay… chỉ một ánh nhìn đó thôi, nỗi cay đắng trong lòng tôi liền tan biến.
Tôi ngẩng mặt lên, mỉm cười dịu dàng với anh:
"Vâng."
Mục Vân Xuyên bước đến trước mặt tôi, thu ô lại, rồi khom lưng chui vào dưới chiếc ô của tôi.
Khoảng cách bất ngờ rút ngắn khiến tim tôi thắt lại một nhịp.
Tôi nhìn khuôn mặt gần sát ngay trước mắt, hai gò má khẽ nóng lên:
"Anh cũng có ô mà?"
Mục Vân Xuyên không trả lời, chỉ vươn tay nắm lấy cán ô trong tay tôi.
Những ngón tay thon dài, đốt ngón rõ ràng của anh khẽ chạm vào tay tôi, một luồng tê dại như điện giật truyền tới.
Tôi chớp mắt, lặng lẽ buông tay, ánh mắt cũng rời đi nơi khác.
Nhưng tim… lại bắt đầu đập loạn nhịp.
Tôi không nhìn thấy… trong khoảnh khắc tôi né tránh, trong mắt Mục Vân Xuyên chợt thoáng qua một tia ý cười như có như không.
Hai người sóng vai đi về nhà. Khi đi được nửa đường, mưa bỗng tạnh.
Đúng lúc ấy, một tiếng hét chói tai vang lên:
"Cướp! Có kẻ cướp!"
Tôi giật mình ngẩng đầu lên.
Một gã đàn ông mặt mũi dữ tợn đang lao thẳng về phía họ, phía sau là một người phụ nữ trung niên đang thở hổn hển đuổi theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!