Hỏi kỹ thêm, mới biết công việc của Mạnh Diệu Tổ vốn là dùng sính lễ nhà Lý Mã Tử đổi lấy.
Dạo gần đây, nhà Lý Mã Tử gây rối suốt ở mỏ than, xưởng trưởng chịu hết nổi, đành trả lại công việc ấy về cho nhà họ.
Trong lòng tôi có một cảm giác khó tả.
Nhưng nghĩ kỹ lại, thấy cũng công bằng.
Kiếp trước là tôi gánh chịu, kiếp này cũng nên đến lượt họ rồi.
Gần đến cửa nhà họ Mục, bước chân tôi bất chợt khựng lại.
Tôi nhìn thấy Lục Phàm đang đứng trước cửa.
Lục Phàm vô thức ngẩng đầu, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, bầu không khí như ngưng đọng.
Trông Lục Phàm rất tiều tụy.
Quầng thâm dưới mắt rõ rệt, thần sắc mỏi mệt, hiển nhiên mấy hôm nay đều không nghỉ ngơi gì.
Một lúc sau, tôi là người mở lời trước:
"Anh tới có chuyện gì?
"Lục Phàm khẽ cười khổ, thân hình cao lớn thoáng chốc như thấp đi một phần, nhưng rất nhanh lại cố gắng đứng thẳng. Giọng khàn khàn vang lên từ đôi môi khô ráp:"Anh… tới để nói lời từ biệt với em.
"Từ biệt? Không cần thiết. Ánh mắt tôi không gợn chút cảm xúc nào, giọng nói cũng nhàn nhạt:"Đi vùng nông thôn là để xây dựng tổ quốc, đó là việc vinh quang, tôi ủng hộ anh."
"Chúc anh thượng lộ bình an.
"Tôi đem những lời trước kia Lục Phàm từng nói với mình, trả lại y nguyên, không thiếu một chữ. Lục Phàm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ để lại một câu:"Xin lỗi."
Câu "xin lỗi
"này, tôi đã chờ suốt mười năm. Tôi không kìm được, mắt đỏ hoe. Đêm đó. Tôi lại gặp ác mộng. Tôi mơ thấy mình đang mang thai, nằm trên giường sinh con, m.á. u chảy không ngừng, như thể sẽ cạn kiệt đến nơi. Sự sống dần dần rút cạn. Thời gian như cũng ngưng đọng tại khoảnh khắc đó, trong giây phút cận kề cái chết, tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện, cũng như chẳng nghĩ gì cả. Chỉ nhớ rõ, lúc sắp lịm đi, ngoài cửa truyền đến giọng người đưa thư:"Đây là đặc sản quê gửi đến cho cô Mạnh Phối Lan, cô có ở trong đó không?"
Tôi như chợt sống lại lần cuối, chậm rãi đưa tay lên, yếu ớt nói với bà đỡ:
"Giúp tôi… mang vào đi.
"Bà đỡ biết tôi không thể qua khỏi, ánh mắt đầy thương cảm, rời đi một lát, rồi quay lại đưa cho tôi một phong thư. Vừa mở ra, bên trong chỉ là một chiếc lá phong. Bà đỡ ngạc nhiên khẽ"ồ" một tiếng:
"Từ xa gửi tới mà lại là một chiếc lá phong ư?
"Nhưng bà ấy vẫn đưa cho tôi. Lúc này, vì mất m.á. u quá nhiều, mắt tôi hoa lên, trời đất quay cuồng. Tôi nắm chặt chiếc lá phong trong tay, ý thức mơ hồ, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên. Đây là lá cây trước nhà Mục Vân Xuyên. Hồi nhỏ, tôi thường trèo lên cây đó bắt dế. Có lần trượt chân ngã từ trên xuống, tận hai mét, cú ngã đó lẽ ra rất nguy hiểm. Nhưng tôi lại không sao. Là Mục Vân Xuyên đã đỡ lấy tôi. Ngược sáng, gương mặt cậu thiếu niên có chút mơ hồ, nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm khắc:"Em mà còn nghịch leo cây nữa, anh sẽ mách mẹ em đấy!
"Cũng chính từ khoảnh khắc đó, tôi bắt đầu sợ anh, dần dần trở nên xa cách. Giờ nghĩ lại, chắc anh chỉ lo cho tôi, thấy tôi suýt gặp chuyện mới vội vàng mắng như thế. Và rồi, đến cuối cùng. Tôi vừa cười vừa rơi lệ, lấy tư thế như vậy… ôm lấy cái chết."Phối Lan… Phối Lan…"
Giọng nói mơ hồ vang lên, tôi gắng gượng mở mắt ra, liền bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Mục Vân Xuyên.
"Em sao vậy? Gặp ác mộng à?"
Tôi mơ màng chưa kịp phản ứng, còn tưởng mình lại được sống lần nữa, liền nhào vào lòng anh, khẽ lẩm bẩm:
"Em chưa chết… em chưa chết…
"Bàn tay ấm áp vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi, dịu dàng trấn an:"Không sao đâu, chỉ là một cơn ác mộng thôi."
Tôi dụi mặt vào vạt áo Mục Vân Xuyên, hương xà phòng thanh sạch thoang thoảng lướt qua chóp mũi, khiến trái tim đang hoảng loạn dần yên ổn trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!