Chương 14: (Vô Đề)

Hỏi kỹ thêm, mới biết công việc của Mạnh Diệu Tổ vốn là dùng sính lễ nhà Lý Mã Tử đổi lấy.

Dạo gần đây, nhà Lý Mã Tử gây rối suốt ở mỏ than, xưởng trưởng chịu hết nổi, đành trả lại công việc ấy về cho nhà họ.

Trong lòng tôi có một cảm giác khó tả.

Nhưng nghĩ kỹ lại, thấy cũng công bằng.

Kiếp trước là tôi gánh chịu, kiếp này cũng nên đến lượt họ rồi.

Gần đến cửa nhà họ Mục, bước chân tôi bất chợt khựng lại.

Tôi nhìn thấy Lục Phàm đang đứng trước cửa.

Lục Phàm vô thức ngẩng đầu, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, bầu không khí như ngưng đọng.

Trông Lục Phàm rất tiều tụy.

Quầng thâm dưới mắt rõ rệt, thần sắc mỏi mệt, hiển nhiên mấy hôm nay đều không nghỉ ngơi gì.

Một lúc sau, tôi là người mở lời trước:

"Anh tới có chuyện gì?"

Lục Phàm khẽ cười khổ, thân hình cao lớn thoáng chốc như thấp đi một phần, nhưng rất nhanh lại cố gắng đứng thẳng.

Giọng khàn khàn vang lên từ đôi môi khô ráp:

"Anh… tới để nói lời từ biệt với em."

Từ biệt?

Không cần thiết.

Ánh mắt tôi không gợn chút cảm xúc nào, giọng nói cũng nhàn nhạt:

"Đi vùng nông thôn là để xây dựng tổ quốc, đó là việc vinh quang, tôi ủng hộ anh."

"Chúc anh thượng lộ bình an."

Tôi đem những lời trước kia Lục Phàm từng nói với mình, trả lại y nguyên, không thiếu một chữ.

Lục Phàm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ để lại một câu:

"Xin lỗi."

Câu "xin lỗi" này, tôi đã chờ suốt mười năm.

Tôi không kìm được, mắt đỏ hoe.

Đêm đó.

Tôi lại gặp ác mộng.

Tôi mơ thấy mình đang mang thai, nằm trên giường sinh con, m.á. u chảy không ngừng, như thể sẽ cạn kiệt đến nơi.

Sự sống dần dần rút cạn.

Thời gian như cũng ngưng đọng tại khoảnh khắc đó, trong giây phút cận kề cái chết, tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện, cũng như chẳng nghĩ gì cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!