Chương 13: (Vô Đề)

Còn ba người trong cuộc: Lục Phàm, Mạnh Bảo Nhi và Lý Mã Tử thì đã bị đưa vào phòng hỏi cung.

Trái ngược với bên ngoài nóng ruột bất an, trong lòng Lục Phàm rối như tơ vò, lo đến mức ngồi cũng chẳng yên.

Vẻ điềm tĩnh trước giờ của anh ta hoàn toàn sụp đổ, lúc này như ngồi trên đống lửa.

Mục Vân Xuyên ngồi ngay vị trí trước đây Lục Phàm từng ngồi, gương mặt lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh tanh:

"Anh là cán bộ công an mà quan hệ nam nữ bừa bãi, lại còn gây gổ đánh nhau, ảnh hưởng cực kỳ xấu. Ý của cục trưởng là cách chức, đưa anh về nông thôn lao động cải tạo."

Lục Phàm chỉ cảm thấy trời đất như sụp xuống.

Anh ta bật người ngồi thẳng dậy, thần sắc kích động:

"Tôi và Mạnh Bảo Nhi định kết hôn rồi! Hôm nay là chuẩn bị đi đăng ký kết hôn mà! Tôi muốn gặp cục trưởng! Tôi muốn gặp ông ấy để giải thích!"

Nghe vậy, ánh mắt Mục Vân Xuyên lạnh lùng, lập tức ngồi thẳng người, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói pha chút mỉa mai:

"Anh nghĩ cục trưởng sẽ tin chắc?"

Lục Phàm câm nín ngay tại chỗ.

Cục trưởng là người chính trực, ghét nhất là thuộc hạ vô đạo đức, sa đọa, một khi đã ra quyết định thì không ai có thể lay chuyển được.

Việc anh ta bị điều đi cải tạo là không thể tránh khỏi.

Hồi lâu sau, anh ta cúi đầu thất thần, cả người như mất hồn.

Cuộc đời anh ta xem như đã đến điểm rồi.

……

Khi tôi biết chuyện Lục Phàm bị đưa xuống nông thôn, đã là buổi chiều.

Cơm đã nguội lạnh, tôi đang định hâm lại cho nóng thì Mục Vân Xuyên chẳng ngại phiền, cầm lấy ăn luôn.

Miệng tiện thể kể lại chuyện của Lục Phàm.

Tôi sững người mất một giây, trên mặt thoáng vẻ bàng hoàng.

Kiếp trước, người bị ép đi xuống thôn là tôi, kiếp này, lại đến lượt Lục Phàm.

Bất kể nhà họ Mạnh và nhà họ Lục có làm ầm ĩ đến đâu, quyết định của cục trưởng đã đưa ra thì chẳng ai có thể lay chuyển được.

Tôi không muốn bị cha mẹ dây dưa nữa, bèn lặng lẽ theo Mục Vân Xuyên về nhà.

Tối hôm đó, vừa ăn cơm xong, cha mẹ tôi lại tới gõ cửa.

Tôi giả vờ không nghe thấy, ngay cả khi Mục Vân Xuyên định đi mở cửa, tôi cũng ngăn lại.

Tôi đoán chắc chắn lại là vì chuyện của Mạnh Bảo Nhi.

Quả nhiên, giây tiếp theo, mẹ tôi cất tiếng ngoài cửa:

"Mạnh Phối Lan! Làm ơn bảo chồng mày tìm cho chị mày một công việc đi! Không thì nó sẽ bị điều xuống nông thôn đấy!"

Danh tiếng của Mạnh Bảo Nhi giờ đã bị hủy hoại, chẳng còn ai muốn cưới cô ta, mẹ tôi sợ con gái bị đưa đi cải tạo, bèn đánh liều nhờ vả con gái út.

Đáng tiếc thay, tính toán thì giỏi, nhưng tôi chẳng đời nào đồng ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!