Lông mày cô ta nhíu chặt lại, lạnh lùng nói:
"Mấy người đi đi, tôi sẽ không lấy anh ta đâu."
Lời này khiến mọi người trong phòng sững sờ.
Mẹ Lý Mã Tử phản ứng đầu tiên, vỗ đùi đứng bật dậy, chỉ thẳng tay vào Mạnh Bảo Nhi quát lớn:
"Mạnh Bảo Nhi, cô có ý gì đây?"
"Nhà cô đã nhận bốn trăm đồng tiền sính lễ của nhà tôi, giờ lại không chịu gả?"
Mẹ Lý cao to lực lưỡng, giọng như sấm, trợn mắt lên nhìn càng thêm đáng sợ.
Tiếng quát ấy khiến Mạnh Bảo Nhi sợ tái cả mặt.
Cô ta run rẩy đáp:
"Tôi đã có người yêu rồi. Hôm nay anh ta sẽ đến nhà cầu hôn. Sính lễ của nhà bác, chúng tôi sẽ trả lại đầy đủ."
Cô ta tưởng rằng chỉ cần trả lại tiền là xong, nào ngờ, nhà Lý Mã Tử căn bản không quan tâm đến tiền, mà là phải lấy được người.
Tìm được một cô gái muốn cưới đã khó, bây giờ vịt tới miệng lại bay, sao có thể để vuột mất?
Lý Mã Tử cười nhếch mép, mặt nhăn lại càng đáng sợ.
Mạnh Bảo Nhi rùng mình, chỉ nghe hắn nói:
"Nhà tôi không cần tiền, chỉ cần cô. Nhà họ Mạnh đã nhận sính lễ, vậy cô nhất định phải gả cho tôi."
Nói xong, hắn bước tới kéo tay Mạnh Bảo Nhi:
"Đi! Theo tôi đi đăng ký kết hôn!"
Mạnh Bảo Nhi bị kéo mạnh, lảo đảo ngã xuống đất, cô tay đau nhói, tôi hét lên:
"Buông ra! Anh muốn làm gì? Ép người là phạm pháp đấy!"
Một bên kéo, một bên ngã, cả căn phòng lập tức rơi vào thế giằng co căng thẳng.
Mẹ Lý Mã Tử nheo mắt nhìn về phía mẹ tôi, không vui nói:
"Nhà họ Mạnh các người định giở trò lưu manh à? Muốn lừa tiền nhà tôi sao?"
Nghe câu hỏi ấy, Mạnh Bảo Nhi vẫn ngồi dưới đất cũng nhìn về phía mẹ mình.
Nếu chưa cưới mà đã thô lỗ thế này, sau này sẽ còn tệ hơn nữa.
Mà mẹ thương cô ta nhất, chắc chắn sẽ không nỡ ép cô ta gả cho loại người như thế.
Nghĩ vậy, ánh mắt Mạnh Bảo Nhi tràn đầy hy vọng nhìn về phía mẹ mình.
Ngay giây tiếp theo, bà ta lại tránh ánh mắt của cô ta, thở dài:
"Tất nhiên là không phải..."
Tim Mạnh Bảo Nhi chợt trĩu nặng.
Rồi lại nghe mẹ khuyên cô ta:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!