Năm 1971, tại Nam Thành.
"Gái út, con đi xuống nông thôn có được không?"
"Chị con yếu đuối, chịu khổ không nổi. Em trai con mới vừa trưởng thành, con nỡ lòng nào để tụi nó phải xuống nông thôn chịu khổ chứ?"
Vừa mới trùng sinh sang ngày thứ hai, tôi đã nghe lại câu nói y hệt kiếp trước từ miệng mẹ mình. Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt, đau nhói đến tận cùng.
Kiếp trước, cũng chính vì tin vào những lời này, tôi đã nhường suất đi làm lại cho em trai, còn mình thì thay chị gái xuống nông thôn.
Thế nhưng tôi nào ngờ, chuyến đi ấy lại là khởi đầu cho bi kịch cả đời mình — một đi không trở lại.
Tôi phải nhổ cỏ, cấy lúa, gánh phân, nuôi heo, nuôi bò… việc gì dơ bẩn nặng nhọc cũng tới tay.
Ngày này qua ngày khác vất vả lao động, cuối cùng khiến tôi gầy gò tiều tụy, mặt vàng như sáp. Bi thảm hơn, tôi còn bị người ta giăng bẫy, mất sạch danh tiết, rồi bị ép gả cho một tên ngốc.
Nhưng điều khiến tôi đau đớn nhất, là cho đến tận lúc chết, tôi mới phát hiện ra — chỉ hai tháng sau khi tôi xuống nông thôn, vị hôn phu Lục Phàm của tôi đã kết hôn với chị gái Mạnh Bảo Nhi!
Họ giấu tôi cả đời, cũng hủy hoại cả đời tôi.
Vì vậy, ngay khi được sống lại, tôi đã hạ quyết tâm… kiếp này nhất định sẽ không xuống nông thôn!
Tôi phải ở lại thành phố, nắm lấy vận mệnh của chính mình.
Thấy tôi ngây người ra đó, mẹ tôi vội kéo tay tôi lại:
"Gái út, con có nghe mẹ nói không đấy?"
Tôi hoàn hồn, lạnh nhạt thốt ra một câu:
"Mẹ à, con không muốn đi."
Lời vừa dứt, sắc mặt mẹ tôi liền thay đổi:
"Con không đi thì ai đi? Cái nhà này, con ăn khỏe nhất, cao nhất, làm việc cũng nhanh nhẹn nhất! Hơn nữa, đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức là vì cách mạng, là vì xây dựng đất nước! Đó là chuyện vinh quang biết bao nhiêu, con hiểu không?"
Tôi mím chặt môi, không nói tiếng nào.
Mẹ tôi nói hay như thế, vậy sao không để chị gái Mạnh Bảo Nhi hay em trai Mạnh Diệu Tổ đi?
Nói cho cùng, cũng chỉ vì thiên vị.
Chị cả là con đầu lòng, được cha mẹ nâng niu như trứng mỏng. Em trai là con trai độc nhất, lại càng được xem như báu vật.
Chỉ có tôi, là con thứ, lại là con gái, từ nhỏ đã bị xem như người thừa trong nhà.
Thế nhưng, lẽ ra tôi mới là người không nên đi nhất!
Theo chính sách, mỗi gia đình phải cử một người trưởng thành đi, nhưng nếu người đó đã có đơn vị công tác, hoặc lấy chồng có công việc ổn định thì có thể miễn trừ.
Mà tôi vừa có việc làm, lại có hôn ước, rõ ràng không nằm trong diện bắt buộc phải đi!
Nghĩ tới đây, tim tôi lại quặn lên một trận đau đớn.
Thấy tôi im lặng không đáp, mẹ tôi cũng nổi giận, nói chắc như đinh đóng cột:
"Con nhất định phải đi, không muốn đi thì càng phải đi! Dù sao đi nữa, chị con và em con là không thể đi!"
Tôi không muốn nghe thêm gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!