Triệu Văn Thao mua đồ xong thì đi xe đạp về, nhưng mà vừa đến trấn, lại nghe được loa của lão trưởng đơn vị đang tuyên đọc tin tức báo chí mới ra, phía Nam có một hộ nhận khoán lò gạch giờ đã trở thành hộ giàu có với tài sản cả vạn tệ.
Còn có một hộ nuôi gà, cũng trở thành hộ vạn tệ.
Nghe được đến đây mắt hắn sáng lên, vội vàng chạy đến nhà của lão trưởng đơn vị hỏi thăm, lúc tới nơi này đã có rất nhiều người.
Đầu năm nay nhà nào mà trong nhà có hơn trăm đồng tiền thì đã được coi là một hộ giàu, mà đằng này lại vạn tệ, có thể thấy giàu cỡ nào?
Lúc Triệu Văn Thao tới, Triệu Văn Chí đã ở đó.
"Văn Chí, sao cậu lại quay lại rồi?" Triệu Văn Thao hỏi.
"Lão trưởng đơn vị đọc chính là tờ báo mà tôi đưa tới, tôi cũng đã thử hỏi thăm hiệu trưởng rồi, hiệu trưởng nói hai ngày nữa sẽ có tin tức xác thực truyền xuống, trấn trên cạnh mình đã bắt đầu thực hiện chế độ nhận khoán." Triệu Văn Chí cười nói.
Triệu Văn Thao nói: "Không tệ không tệ, cũng là cậu không quên người quê nhà, có tin tức tốt lập quay về thông báo!"
Người bên cạnh nghe nói như thế cũng đều tỏ vẻ Triệu Văn Chí rất tốt.
Cha Triệu và anh em nhà họ Triệu đều đã nghe radio, chuyện quan trọng như vậy phải mau mau chạy đến.
Trong chốc lát, lão trưởng đơn vị đi ra, nói: "Tin rằng mọi người cũng đã nghe thấy tin tức trên báo rồi, thôn nhỏ bên kia thu hoạch rất được, cho nên bên này chúng ta cũng thử chuẩn bị một lần thử xem, tình huống thế nào thì chắc mọi người cũng rõ, báo chí đã đăng cả rồi chắc chắn là không giả."
Nhưng mà ông ấy vừa nói lời này xong, lập tức có người phản bác.
Chính là vợ thằng ba nhà họ Vương cách vách, nói: "Gì mà báo chí đã đăng thì sẽ không giả, trước kia không phải nói rằng dùng vệ tinh tạo ra sản vật nặng ngàn cân, một cây cải củ nặng ngàn cân hay sao? Đó cũng lầ báo chí đăng đấy!"
Lão trưởng đơn vị nghẹn họng, trừng mắt nói: "Hiện tại là năm nào rồi, có thể mang ra so sánh với trước kia à? Hiện tại đều được chứng thực rồi, năm trước phía Nam đã cải cách mở cửa, chẳng lẽ còn giả?"
Vợ thằng ba nhà họ Vương cũng chỉ nhìn ông ta tức giận, cũng không dám nói nữa.
Nhưng những người khác cũng trầm mặc không nói, hiển nhiên cũng mang tâm tư riêng.
"Việc này để ngày mai tôi vào thành xác nhận, nhưng mà trong long mọi người chắc cũng có cân nhắc, sửa đổi bắt đầu vào ngày mai, không chắc chắn thì sẽ không có cách nào kéo dài công việc làm ăn đâu." Lão trưởng đơn vị trào phúng nói.
Bởi vì đều là tập thể, nhưng mà có không ít người làm việc lười biếng đấy.
Chỉ cần là người trong thôn là có thể được phân chia, điểm chấm công đúng là người ít người nhiều, nhưng điểm chấm công ít vẫn có thể được chia lương thực.
Có mấy người lại hết ăn lại nằm, cũng có hại cho những kẻ làm ăn chăm chỉ khác.
Nhưng mà nếu theo cơ chế nhận khoán, đến lúc đó những kẻ lười biếng sẽ không được gì sất.
Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu.
Tỷ như nhà họ Triêu bên này, cha Triệu và đám anh em của Triệu Văn Thao ngồi xuống thương lượng.
"Này thì chẳng có gì mà thương lượng cả, con sẽ không đi làm ruộng, con từ nhỏ đã không muốn làm việc nhà nông mọi người cũng rõ ràng, đến lúc đó nếu phải nhận khoán, mọi người không cần tính thêm con, đương nhiên, phần đất kia con cũng muốn, nhưng cũng sẽ không lấy nhiều, con chỉ cần chút trồng trọt để đủ ăn là được rồi." Triệu Văn Thao nói.
Anh hai Triệu nói: "Chú sáu à, chú cần phải dựa vào chút công việc đáng tin mới được, công việc mua bán này của chú thì có gì ăn đâu? Một ngày có mấy hào, cậu tính nuôi sống em dâu với con mình sau này thế nào? Nuôi trẻ con không phải là chuyện đùa đâu!"
Anh ba cũng nói: "Đúng đấy, chú sáu chú chỉ giỏi làm khổ người khác!" Anh ta cũng lo lắng đến lúc đó chú sáu không kiếm được tiền, muốn tới tìm anh ta vay tiền, việc này chú sáu tuyệt đối làm được!
Hơn nữa lúc này mới đi bán đậu được có mấy ngày, vậy mà lại nỡ lòng đi mua nửa cân thịt về ăn, đúng là không biết nói gì hơn!
Anh tư cũng khuyên theo: "Chú sáu, chú nghe anh hai anh ba đi, chủ gia đình có trọng trách rất lớn!" Hiện tại anh ta có thể cảm nhận được trách nhiệm nặng nề, bởi vì năm nay anh ta đã hai mươi tám, nhưng chỉ mới sinh được hai đứa con gái, vẫn còn chưa có lấy một mụn con trai.
Cho dù sang năm may mắn có thể sinh con trai, vậy thì anh ta đã ba mươi, còn phải nuôi con thêm mười mấy năm, cho nên áp lực trên người đúng là không được thả lỏng chút nào!
"Đừng nói là đến lúc đó chú không nuôi nổi vợ con nữa, còn phải để người khác ra tay." Anh ba bỏ thêm một câu này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!