Chương 397: Đại kết cục

Anh tư đã kiếm được tiền, còn không ít, tự tin khiến anh ta tự nhiên hào phóng hơn hẳn, cười và nói:

"Đây là vợ Minh Bắc chọn quần áo cho anh, chứ anh thì sao mà chọn được."

Diệp Sở Sở khen:

"Bộ quần áo này của anh thật là đẹp."

Triệu Văn Thao cảm khái vô cùng:

"Ai nha, thành phố nuôi người. Nhìn xem, đây thật sự là thay đổi cả người rồi!"

Sau khi trò chuyện xong, Tiểu Mã lấy quà tặng cho Triệu Văn Thao và Tiểu Bạch Dương ra, sau đó đi đến nhà chị cậu ta là quả phụ Mã, anh tư ở lại. Hai anh em cùng nhau ăn cơm, uống rượu, tiện thể tính hết nợ.

Anh tư nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng:

"Em sáu, cảm ơn em!"

Triệu Văn Thao nói:

"Anh tư, anh còn khách khí với em làm gì! Đi thôi, em dẫn anh đến trang trại thỏ thăm cha mẹ, chị dâu và con. Đã một khoảng thời gian dài chưa gặp rồi, bọn họ đều rất nhớ nhung anh."

Sau khi hai người đến trang trại thỏ, chị tư nhìn thấy anh tư đã trở về, khóc lớn một trận. Không cần phải nói, trong đầu lại ảo tưởng ra một đống tình tiết, đàn ông kiếm ra tiền rồi, còn mang hơi thở của người trong thành phố rồi. Nếu không có con trai, chẳng phải sẽ ly hôn thật sao!

Ngày hôm sau một nhà Diệp Minh Bắc mới tới, ngoại trừ mẹ Diệp thì cha Diệp cũng tới. Cả gia đình lớn, còn có thêm hai đứa trẻ con là Tiểu Bạch Dương, Tiểu Nguyệt Nguyệt, đừng nói náo nhiệt tới cỡ nào.

Diệp Sở Sở vẫn luôn nghĩ đến chuyện này:

"Mẹ, mẹ nói có chuyện, là chuyện gì vậy?"

Mẹ Diệp cười, nói:

"Là chuyện tốt!"

Triệu Văn Thao cũng vội hỏi:

"Mẹ, chuyện tốt gì?"

Mẹ Diệp cảm khái muôn phần:

"Việc này nói ra rất dài dòng."

Hóa ra mẹ Diệp là con nuôi, lúc bà mười tuổi bị lạc ở nhà ga, được vợ chồng nhà họ Diệp có lòng tốt mang về cưu mang, không ngờ sau nhiều năm thế, bà ở thủ đô gặp được cha ruột của bà!

Mẹ Diệp thở dài nói:

"May là có anh ba của con trông giống cậu của nó! Nếu không thì đi đâu mà tìm đây!"

Cô Trình nói trông Diệp Minh Bắc giống sếp của cô ta, nhưng họp mặt hàng năm không gặp, lúc buổi trình diễn thời trang mùa xuân diễn ra, sếp cô Trình đã đến, nhìn thấy dáng vẻ Diệp Minh Bắc, ông ta càng thêm khiếp sợ. Về sau bắt đầu trò chuyện, lại gặp được mẹ Diệp, mười tuổi mẹ Diệp mới bị lạc nên đã biết ghi nhớ rồi, bà biết mình họ Phùng nên quen biết nhau.

Triệu Văn Thao ranh mãnh hỏi Diệp Minh Bắc:

"Anh ba, cậu em thật sự có tiền vậy hả?"

Diệp Minh Bắc nở nụ cười:

"Có tiền cũng là người ta có."

Chu Mẫn cười, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!