Chương 41: (Vô Đề)

Chiếc xe buýt đã rời đi. Lục Tiến Dương cầm hai tấm vé xem phim, nhìn Ôn Ninh: "Xem phim không?"

Ôn Ninh không trả lời ngay, mà hỏi lại: "Phim chiếu lúc mấy giờ?"

Lục Tiến Dương nhìn xuống tấm vé: "Hai giờ rưỡi. Còn nửa tiếng nữa chiếu, đi bây giờ là vừa."

Một bộ phim nhiều nhất cũng chỉ hai tiếng, rạp chiếu phim lại không xa đoàn văn công. Sau khi xem phim xong, đi bộ đến đó cũng vừa kịp.

Ôn Ninh gật đầu: "Vậy đi thôi."

Đi xem một bộ phim cùng anh, coi như trả lại chút ân tình anh tặng quần áo cho cô.

Ôn Ninh nghĩ hai người sẽ đi bộ, không ngờ Lục Tiến Dương lại dẫn cô đến một chiếc xe Jeep quân đội màu xanh ở phía đối diện.

"Lên xe." Lục Tiến Dương mở cửa ghế phụ cho cô. Anh chờ cô thắt dây an toàn xong mới đóng cửa, rồi quay sang ghế lái.

Suốt quãng đường, chiếc xe chạy vô cùng êm ái, không hề xóc nảy, hoàn toàn khác hẳn tốc độ bạt mạng làm bụi bay mù mịt hôm trước. Ôn Ninh vừa quen tay nắm chặt dây an toàn, vừa lén lút liếc nhìn Lục Tiến Dương.

Sau vài lần tiếp xúc, Ôn Ninh cũng phải thừa nhận, anh thật sự rất cuốn hút. Giống như dáng vẻ anh khi lái xe lúc này, bộ quân phục ngay ngắn, vai rộng lưng thẳng. Anh ngồi đó, hai tay đặt trên vô lăng, lông mày lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, khóe môi khẽ mím. Gương mặt nghiêng kiên nghị, đường nét rõ ràng, vừa tuấn tú lại vừa có chút khí chất bất cần.

Chưa kể đến thân hình đầy hormone nam tính của anh. Khi đứng, anh có vòng eo thon gọn và đôi chân dài miên man, tỉ lệ như người mẫu, nhưng lại có thêm chút lực lưỡng. Không khó để tưởng tượng, ẩn dưới bộ quân phục kia là một thân hình hoàn hảo đến nhường nào.

Thảo nào nguyên chủ bị mê hoặc đến quên cả lối về.

"Đang nghĩ gì vậy?" Lục Tiến Dương cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ bên cạnh, trầm giọng hỏi.

Ôn Ninh giật mình. Vừa rồi cô lại nhìn anh đến ngẩn người. Cô không tự chủ siết chặt dây an toàn trước ngực, giọng nói nũng nịu: "Không, không có gì ạ."

Lục Tiến Dương "ừm" một tiếng, rồi hỏi tiếp: "Cô muốn tìm việc làm?"

Ôn Ninh gật đầu: "Đúng vậy."

Lục Tiến Dương: "Muốn tìm công việc như thế nào?"

Ôn Ninh biết trong thập niên 70, có việc làm đã là rất giỏi, người bình thường không có quyền lựa chọn. Nhưng cô vẫn nói thật: "Tôi nghe nói đoàn văn công đang tuyển người, tôi muốn đến thử xem."

Đoàn văn công? Lục Tiến Dương khẽ nhíu mày, liếc nhìn vẻ yếu đuối của cô, nói: "Đoàn văn công phải thường xuyên đi biểu diễn ở các quân khu trên khắp cả nước. Nhiều quân khu đóng quân ở vùng núi hẻo lánh, điều kiện khí hậu và địa lý rất khắc nghiệt."

Ôn Ninh: "Vâng, nhưng tôi không thi làm lính văn nghệ, tôi muốn thi văn thư."

Lục Tiến Dương: "Văn thư có yêu cầu về bằng cấp, ít nhất phải tốt nghiệp cấp hai."

Ôn Ninh: "Tất cả các vị trí đều có yêu cầu này ạ?"

Lục Tiến Dương: "Đã là văn thư thì đều yêu cầu vậy."

Ôn Ninh nghĩ đến bằng tiểu học của nguyên chủ, lập tức nản lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ buồn bã. Không thi được đoàn văn công thì cô còn có thể làm gì? Chẳng lẽ phải vào xưởng làm công nhân? Thôi, xem ra cô không có duyên với đoàn văn công rồi.

Nhận thấy sự buồn bã của Ôn Ninh, Lục Tiến Dương nói: "Tôi có thể giúp cô hỏi xem có công việc khác không."

"Vậy cảm ơn anh nhé." Thực ra Ôn Ninh cũng không ôm nhiều hy vọng.

Trong lúc hai người trò chuyện, rạp chiếu phim đã tới.

Lục Tiến Dương đỗ xe ở một bên. Ôn Ninh không chờ anh sang mở cửa mà tự tháo dây an toàn và xuống xe. Cô ngước nhìn tòa nhà gạch đỏ trước mặt, trên tường treo tấm biển: "Rạp chiếu phim thủ đô." Bên cạnh có một ô cửa sổ nhỏ, đã có mười mấy người xếp hàng chờ mua vé. Trên bảng đen cạnh cửa sổ có ghi tên bộ phim chiếu hôm nay.

Lục Tiến Dương đã có vé, nên anh không cần xếp hàng. Ôn Ninh đi theo anh vào thẳng bên trong rạp.

Vừa đi được hai bước, từ một góc có tiếng gọi: "Này, này, đồng chí."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!