Edit: Tiana
Beta: Tiểu Tuyền
Trong trí nhớ của nguyên chủ, trừ nội dung xung quanh Hàn Thanh Tùng, nhà chồng, nhà mẹ đẻ thì đúng là không còn có người khác, hơn nữa lại là một người đàn ông chỉnh tề như vậy.
Dương Hàm nhìn ra được Lâm Lam không nhớ mình, nụ cười của anh ta phảng phất chút hài hước: "Cô không phải là Hoa Lan Lan à?"
Hoa Lan Lan? Lâm Lam vò đầu bứt tai, Hoa Lan Lan là cái quỷ gì?
Ái chà, cô nhớ tới một thứ, tên của nguyên chủ hẳn là Hoa Lan Lan.
Dù sao cũng là người ở nông thôn, tên của một cô bé căn bản cũng chỉ là từ hoa cỏ cây cối ngũ cốc mà thôi, cũng chẳng thể nào đặt một cái tên thanh nhã như là từ "Lam".
Nhưng mà, Hoa Lan Lan thì…. thực sự hơi bị nổi da gà rồi đó nhé.
Dương Hàm thấy người trước mắt có vẻ mặt hoàng sợ, thì cười ha ha mấy tiếng: "Cô đừng sợ, tôi không phải là người xấu".
Quỷ mới tin, kẻ xấu nào lại tự nhận bản thân mình xấu xa cơ chứ?
Dù sao thì Lâm Lam cũng đang rầu rĩ bởi cái tên Hoa Lan Lan, thì Dương Hàm đã vội vàng nói to: "Hoa Lan Lan, tớ là Phán Phán đây mà!". Cậu ta biết nếu không nói rõ ràng ra thì ăn đòn là cái chắc.
"Phán Phán? A, là cậu hả Dương mập ú?".
Lâm Lam suy nghĩ một chút rồi reo lên, đúng là trong trí nhớ nguyên chủ khi còn bé có một người bạn nhỏ gọi là Phán Phán, tất cả mọi người đều gọi cậu ta là Mập ú bởi vì cậu ta thực sự béo trắng ra luôn á.
Nhắc tới cũng kỳ cục, trong những năm 1950, đời sống mọi người đều không đầy đủ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm nên ai cũng gầy gò ốm yếu, nhưng mà Dương Phán Phán này lại có thể thành công ăn đến béo trắng.
Mọi người đều cảm thấy cực kỳ khó hiểu, còn kháo nhau rằng thằng bé này có khi một ngày ăn những mười quả trứng gà, cho nên mới béo mập được như vậy.
Chính phủ thời đó cho phép một nhà cứ hai người sẽ được nuôi một con gà, nên nhà bọn họ chiếu theo quy định thì có thể nuôi thêm hai con gà nữa. Nhưng bà nội của cậu ấy sửng sốt nuôi 6 con, còn không có bị bắt đi, nói là muốn đẻ trứng cho cháu nội duy nhất ăn.
Đây là trí nhớ của nguyên chủ thời còn rất nhỏ, đến lúc tám tuổi nguyên chủ đã bỏ học đi làm, còn Dương Mập ú này vẫn còn đi học. Mà thời đó nam nữ còn chẳng nói chuyện nhiều với nhau, nếu còn chơi chung nữa sẽ bị lũ trẻ con cười cho. Nên là trong thời đại mà tư tưởng nam nữ chỉ đơn thuần ôm rồi hôn môi cũng có thể mang thai thì nam nữ từ bé đã không chơi chung với nhau rồi.
Nguyên chủ sau này lớn lên lại bận rộn làm lụng cùng chị thứ ba, cho nên chẳng còn tâm tư chú ý những người khác cùng những chuyện nầy nữa, Dương mập ú cũng bị cô vứt ra sau đầu luôn rồi. Dương Hàm nghe thấy những lời của Lâm Lam giống như báo thù cho cái tên "Hoa Lan Lan" thì hối hận vô cùng, nhưng mà cậu ta cũng không nao núng mà cười nói:
"Chính là tớ đây. Đi nào, tớ mời cậu ăn bánh bao trắng thơm ngon".
Lâm Lam vui mừng vô cùng: "Đúng đúng, thật vất vả mới gặp được người quen, phải ăn ngon một bữa….". Sau đó cô ý thức được bản thân mình ăn mặc có chút lôi thôi liền cười xuề xòa: "Cậu đừng chê cười, tớ có chút đói…"
"Tớ biết mà, nên mới mời cậu ăn bánh bao. Trong lúc chờ bánh chúng ta có thể chậm rãi nói chuyện cũng được." – Dương Hàm mời mọi người vào phòng ăn.
Bữa ăn thật phong phú, một xửng bánh bao trắng lớn, lại còn một bát canh trứng rong biển thơm ngon, khiến cho Lâm Lam – là người hiện đại đã từng ăn bao nhiêu loại thức ăn ngon trên đời – lúc này tâm tình vô cùng sung sướng. Quả nhiên lúc đói bụng đồ gì ăn cũng ngon vô cùng, đẹp vô cùng.
Ăn xong, Lâm Lam vội vàng lấy tiền trả. Dương Hàm thấy vậy liền nghiêm mặt:
"Chúng ta dẫu gì cũng là người cùng thôn, có mấy cái bánh bao cùng một chén canh mà cậu cũng không cho tớ trả hả? Cậu xem thường tớ quá đấy!"
Lâm Lam quay đầu lại nói với Tiểu Vượng: "Tiểu Vượng, cám ơn chú đi con".
Tiểu Vượng liếc Dương Hầm rồi mím môi, trong miệng nhỏ lí nhí tiếng "chú". Dương Hàm bèn sờ sờ đầu nhỏ của bé. Tiểu Vượng lần đầu bị xoa đầu liền giật mình sợ đến nỗi vội vàng né tránh, gắt gao ôm chặt lấy Lâm Lam. Lâm Lam vỗ người cậu bé trấn an, ý bảo cậu bé không cần khẩn trương gì cả. Dương Hàm cười trêu cậu bé:
"Cứ ăn thoải mái cho no bụng đi nhóc, chú lo được".
Lâm Lam cũng cười nói: "Để cậu chê cười rồi, chúng ta ăn thôi" – Nói tới đây Lâm Lam liền thở dài, không ngờ tới một ngày bánh bao trắng cùng một bát canh trứng rong biển cũng sẽ trở thành món ăn ngon tuyệt. Cái này nói ra ai mà thèm tin cơ chứ! Đáng tiếc không thể liên lạc với kiếp trước, nếu không nhất định cô sẽ nói cho "lũ bạn xấu" của mình nghe một chút, nếu có thể thì live
-stream trực tiếp cho chúng nó xem.
Lâm Lam và Tiểu Vượng ăn bánh ngon uống canh thơm, nhưng cô cũng không quên nhắc nhở bé ăn thì phải ngậm miệng, không thể há mồm nhai chem chép, uống nước canh phải húp miếng nhỏ, không được phát ra tiếng xì xụp xì xụp…Dương Hàm thấy vậy có chút ngạc nhiên. Lúc này Lâm Lam mới ngẩng đầu hỏi hắn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!