Edit: Tiana
Beta: Tiểu Tuyền
Trần Thanh Trí không cam lòng mà đi chịu phạt như vậy, hắn ta biết bị tóm đi tới cục công an thì sẽ có kết cục gì đang chờ đợi mình, chẳng có gì tốt đẹp cả. Lúc này thì tội lưu manh hay tội lăng loàn đều không có kết quả tốt. Nặng nhất có thể là tử hình.
Vì thế Trần Thanh Trí tiếp tục ăn vạ: "Lưu Tú Vân, em không thể tuyệt tình như thế được, em không được qua cầu rút ván. Tôi đã nhân nhượng việc ở lại thôn này, các người sao lại vô tình vô nghĩa như thế chứ?"
Hàn Thanh Vân không ngờ thằng cha này lại giở chứng, nếu mình không giải hắn đi được chẳng phải quá mất mặt với anh Ba hay sao hả? Vì vậy cậu đá thẳng vào chân Trần Thanh Trí, vẻ mặt tức giận uy hiếp: "Còn không mau đi?"
Trần Thanh Trí tỏ vẻ heo chết không sợ nước sôi mà gào lên: "Tôi không sai, tôi chả sai gì cả. Là con bé Lưu Tú Vân quyến rũ tôi trước, chúng tôi đôi bên cùng yêu nhau chứ tôi không đùa giỡn lưu manh người ta"
Lâm Lam quẳng lại một sợi dây thừng: "Cậu ta không tự đi thì trói mang đi"
Hàn Thanh Vân hớn hở: "Đúng là chị dâu có biện pháp tốt" – nói rồi cậu ta trói gô cánh tay và chân của Trần Thanh Trí lại, rồi gọi một người thanh niên cầm một cây gây chắc nhấc Trần Thanh Trí lên như nhấc một con heo. Trần Thanh Trí nóng nảy giãy giụa, gào lớn, cuối cùng lại nói đại đội này kéo bè phái khi dễ đội ngũ thanh niên trí thức. Đến nỗi Lâm Lam nhìn quanh thấy cái tã rách của trẻ con đang vất ở góc tường sân viện liền xé một nhúm nhét vào miệng hắn ta: "Được rồi, đi nhanh đi, cơm của nông trường cải tạo lao động cũng thơm lắm đấy"
Hàn Thanh Vân khoát tay: "Đi thôi".
Lưu Tú Vân quyết định như vậy, Hàn Vĩnh Sinh cùng mọi người đều ủng hộ. Dù sao thằng cha Trần Thanh Trí hư hỏng làm người trong thôn giận vô cùng, hận vô cùng. Hiện tại cho làm gương điển hình cũng dọa được kha khá những thanh niên trí thức cùng xã viên trẻ khác, để cho họ yên ổn giữ bổn phận. Lâm Lam đề nghị Lưu Quý Phát đưa Lưu Tú Vân tới nhà thân thích có thể tin tưởng được ở tạm hai ngày. Dù sao đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, để cô bé tĩnh dưỡng lại nghĩ cho kỹ xem sau này sẽ làm gì.
Lưu Quý Phát cùng vợ thương lượng chút liền đồng ý, đem Lưu Tú Vân gửi sang nhà bà ngoại.
Trần Thanh Trí bị đưa đi công xã, nhưng vì hắn ta là thanh niên trí thức được điều động về, nên còn phải báo cáo lên cách ủy hội cấp huyện. Thôn Sơn Nhai lại khôi phục những ngày tháng bình thường, xã viên bận rộn cày bừa vụ thu, phân chia tiểu mạch, chia khoai lát sấy, chia lợi tức thu hoạch khoai, nhổ cỏ. Chờ vào thời kỳ nông nhàn cũng chính là lúc Lâm Lam phải bận rộn tuyên tuyền, cô phải thu xếp chuyện của Tiểu Vượng.
Gió mùa thu lạnh lẽo, ngày hôm đó trời trong, mây lững lờ trôi lãng đãng, ánh mặt trời chan hòa khắp nơi. Lâm Lam không có công việc nên ở nhà nấu khoai lang ngọt mềm sau đó để lạnh, rồi lại cắt miếng phơi khô. Từng mảnh từng mảnh được để trên sạp, hoặc là bọn Đại Vượng cắm vào những cái gai của bụi cây, một nhóm lại đang được treo bên hiên hong gió, sau này thu hoạch được, ăn ngọt ngọt thơm thơm. Món này làm đồ ăn vặt cũng được, hoặc ngào đường làm khoai sấy đường giòn ngọt. Khoai lang tấm còn dư một chút ít, Lâm Lam liền đun nóng chảo, đổ chút dầu rồi đem khoai lang tấm bỏ vào xào. Rất nhanh sau đó hai mặt khoai tấm vàng óng, thơm lừng, khiến cho người ta rất muốn ăn.
Chuẩn bị xong Lâm Lam để Nhị Vượng và Mạch Tuệ ở nhà nấu cơm, cô xới một chén lớn khoai lang tấm xào, lại lén đưa cho Tiểu Vượng một miếng để nhóc gặm, sau đó nắm đôi tay nhỏ bé của nhóc đi tìm Hoắc Duyên. Hoắc Duyên cùng Hàn Thanh Bình và một thanh niên trí thức khác ở hai căn phòng nhỏ trong trường học. Lúc Lâm Lam mang Tiểu Vượng đến thì ba người còn đang ăn cơm chung. Thấy Lâm Lam tới, Hàn Thanh Bình vô cùng nhiệt tình: "Đồng chí Lâm Lam, ngồi chơi một chút".
Lâm Lam cười nói: "Tôi có làm một chút khoai lang tấm xào, mang đến cho các đồng chí nếm đây" – nói rồi Lâm Lam đưa chén lớn cho Hoắc Duyên, Hoắc Duyên đem đổ vào đĩa của nhà mình rồi cầm chén trả lại cho Lâm Lam, mời cô ngồi.
Lâm Lam tiếp tục nói: "Thầy giáo Hoắc, người đa tài đa nghệ, có thể vẽ tranh lại còn có thể ca hát, không những vậy lại biết đánh đàn. Thầy coi Tiểu Vượng nhà tôi đi, hứng thú cái khác thì không có, nhưng lại thích loay hoay cầm nhạc cụ. Tôi mua cho nhóc một cái kèn harmonica, nếu thời gian của thầy rảnh rỗi thì có thể dạy nhóc thổi kèn harmonica hay không?"
Hoắc Duyên nhìn Tiểu Vượng một cái, thấy đây là một đứa bé xinh đẹp biết điều lại an tĩnh không ai không thích. Lâm Lam sờ sờ bả vai Tiểu Vượng rồi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Vượng và hỏi: "Tiểu Vượng, con đồng ý theo thầy giáo Hoắc học hỏi sao?".
Tiểu Vượng móc ra cái kèn harmonica, gật đầu rồi thổi lên một điệu. Dù không có giai điệu ca khúc, nhưng mỗi âm rõ ràng vang vọng, cũng không phải thổi loạn. Hoắc Duyên sững sờ khen ngợi: "Tiểu Vượng, con thổi rất có lực. Lợi hại" làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Tiểu Vượng ửng hồng một mảng. Hoắc Duyên đồng ý nhận dạy cho Tiểu Vượng, tuy nhiên bé còn quá nhỏ nên không đi học hàng ngày được, mà để cho bé học một tuần ba đến bốn ngày, rồi để cho bé trong sân chơi, khi rảnh mình sẽ dạy bé thổi kèn harmonica và học một chút kiến thức nhạc lý.
Lâm Lam lại hỏi thêm Hàn Thanh Bình về tình hình của Đại Vượng và Tam Vượng. Mạch Tuệ nhà cô thích học, Nhị Vượng dù không ưu tú như Mạch Tuệ nhưng cũng không kém. Lâm Lam không lo lắng cho hai đứa nhóc này mà càng quan tâm hơn một chút đến Đại Vượng và Tam Vượng. Cô nói:"Hiệu trưởng, thằng nhóc da dày kia nếu không nghe lời ngài, ngài cứ việc sửa trị nha"
Hàn Thanh Bình cười sung sướng, đối với giáo viên mà nói, dạy ra mười học sinh giỏi cũng ít cảm giác thành tựu hơn việc đem một học sinh quậy giáo dục thành ngoan. Giống như trước làm sao có thể mô tả được cảm xúc của mọi người khi một người đàn bà xinh đẹp nhưng đanh đá chanh chua cải tà quy chính thành một người phụ nữ hòa đồng vui vẻ xinh đẹp lại khôn ngoan chứ?
Xem ra Lâm Lam hiện tại chính là người xinh đẹp thông minh nhất thôn Sơn Nhai, cho dù chưa từng đi học cũng không phải là thanh niên trí thức nhưng rất hợp nhãn ông nha. Hơn nữa công lao của Lâm Lam đó là đem chuyện của Lưu Tú Vân giải quyết yên ổn trong hòa bình, ông lại càng thưởng thức cách làm việc của người này. Vì vậy ông cười ôn hòa trả lời: "Lâm Lam đồng chí yên tâm, tôi sẽ không nương tay đâu. Hàn cục trưởng cũng nói với tôi rồi, nên đánh thì đánh. Haha, chỉ sợ lúc đó cô lại đau lòng thôi". Hàn Thanh Bình nói vậy chứ việc phạt đánh hoàn toàn không nặng nề, chỉ xòe bàn tay đánh thước vào tay thôi. Tuyệt chiêu của ông là lưu hiệu, tịch thu sách giáo khoa rồi cho bọn nhóc đọc thuộc lòng toàn bộ bài khóa, sau đó nói cho Hàn cục trưởng để cho bọn nhóc hư đốn quấy rối đi cải tạo lao động. Không nói đâu xa, chỉ cần bảo là Hàn cục trưởng sẽ bắt chúng lại thì đã làm cho bọn nhóc sợ đến nơm nớp, ngủ mơ thấy ác mộng luôn rồi. Mấy tên trộm bị tháo rụng cả tay chân còn rõ mồn một trước mắt, ai dám không sợ hả? Trong suy nghĩ của bọn nhỏ, Hàn cục trưởng giống như một hung thần đáng sợ. Không tin hả? Coi Đại Vượng đi? Thằng nhóc này là đứa nhỏ không sợ chết lại cứng đầu kiên cường vô cùng, thế mà thấy Hàn cục trưởng một cái là đàng hoàng đứng thẳng như tùng ngồi im như phỗng? Bọn họ không lợi hại như Đại Vượng, thì lại càng sợ.
Lâm Lam vừa hàn huyên vừa suy nghĩ về ý tưởng tuyên truyền, xin Hoắc Duyên cùng mấy người bạn góp ý tưởng thiết kế tiết mục, không kể là ca múa hay là chuyện xưa. Hoắc Duyên biết đánh đàn accordion, Hàn Thanh Bình biết gảy guitar, đều vui lòng gia nhập đội tuyên truyền.
"Đến lúc đó Tiểu Vượng còn có thể biểu diễn tiết mục thổi kèn harmonica nữa nhỉ?" – Hoắc Duyên khen ngợi Tiểu Vượng. Tạm biệt các thầy giáo, Lâm Lam đưa Tiểu Vượng về nhà, đã thấy thức ăn chuẩn bị xong. Tay nghề Nhị Vượng càng ngày càng tốt, rong biển trộn rau, đậu giác xào, canh tôm khô mướp đắng, những món bình thường này nhưng lại có hương vị thơm ngào ngạt khiến cho người mẹ "già" như Lâm Lam cũng phải mỉm cười.
"Cha các con hôm nay không ăn cơm nhà, ăn nhanh đi rồi còn đi học" – Lâm Lam cũng chia sẻ chuyện Tiểu Vượng sẽ theo thầy giáo Hoắc học âm nhạc để cho bọn nhóc khi đi học sẽ đưa được Tiểu Vượng đi cùng. Đại Vượng và Tam Vượng tỏ vẻ không liên quan đến mình, còn Mạch Tuệ và Nhị Vượng chủ động tiếp nhận nhiệm vụ. Mạch Tuệ hỏi Tiểu Vượng: "Tiểu Vượng, buổi sáng em có tự dậy được không? Nếu không em theo bọn nhóc lớp một đi tới cũng được đó" – dù sao Tiểu Vượng cũng thường xuyên chơi đùa trong thôn.
Tiểu Vượng quay sang nhìn Lâm Lam. Lâm Lam nói: "Được, dù sao Tiểu Vượng không phải đi học, đi chơi cũng được"
Tam Vượng phản đối: "Mẹ! Thế vì sao con lại phải đi học không được đi chơi á?"
Lâm Lam gõ gõ cái đầu quả dưa của thằng nhóc: "Sao con không đi so với anh trai con đi?"
Tam Vượng chỉ vào Đại Vượng: "Anh cả còn muốn đi chơi hơn cả con" làm cho Đại Vượng trừng mắt liếc nó một cái rồi lấy một khối bánh bột ngô nhét vào miệng Tam Vượng, khiến cho Tam Vượng ăn vạ đầy một mồm bánh bột ngô chỉ biết ú ớ. Trong phòng một mảnh cười vang.
Từ đó trong nhà ai cũng bận rộn, Tiểu Vượng mỗi ngày dẫn Vượng Vượng đi tới trường học, nhưng chủ yếu là đi chơi, đi trễ về sớm chẳng có vấn đề gì. Điều này khiến cho mấy đứa bé quậy như Tam Vượng hâm mộ hỏng người, đáng tiếc là Hàn Thanh Bình không hề nương tay với bọn chúng, mấy lần đánh vào lòng bàn tay cũng đủ để khiến cho bọn nhóc này không dám đi học muộn nữa.
Lại qua thêm vài ngày, Hàn Thanh Tùng đi vào huyện mở hội nghị xử lý tội trạng của Trần Thanh Trí, còn phải sang nông trường cải tạo lao động nhìn Hàn Thanh Hoa một chút, những thời gian khác căn bản đều ở nhà với Lâm Lam, không hỗ trợ trồng trọt thì chính là tham gia sửa đê điều, tận dụng mọi thứ kiếm công điểm giùm vợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!