Edit: Tiana
Beta: Tiểu Tuyền
"Cô……cô….. đồ đàn bà đanh đá, đồ đàn bà hung hãn, làm sao lại dám đánh người như vậy hả?" – Khi Trần Thanh Trí kịp phản ứng lập tức nghĩ đến việc đánh lại.
Đổng Hoè Hoa mắt tốt nhìn thấy liền nhanh tay phản ứng trước, đứng bên cạnh liền đạp cho một phát, thấp giọng hô: "Tốt nhất là đừng có động chân tay, mọi người vây tới đây mày sẽ thấy hậu quả là gì"
Trần Thanh Trí ngậm miệng, mặt xanh mét, không dám nói gì. Lâm Lam lạnh lùng nói: "Mày cho rằng mày giấu giếm thì không ai biết? Tú Vân giữ bí mật chẳng lẽ người khác không biết à? Mày lén gặp mặt con bé bao lần, bọn nhỏ đều gặp bấy nhiêu lần, có muốn tao tìm bọn nhỏ đến đối chất với mày không?"
"Lời của bọn trẻ ranh mà chị cũng tin cho được? Ai biết được bọn chúng có nói láo để được xem ầm ĩ hay không hả?" – Trần Thanh Trí tỏ ra oan ức vô cùng, định trốn nhưng bị một người phụ nữ vạm vỡ ngăn ở góc tường liền không đi được. Điểm mấu chốt là vẻ mặt của Lâm Lam thể hiện rõ, mày dám chạy bà đây sẽ bảo chồng bà tháo rụng tay mày.
Đổng Hoè Hoa kích động: "Là mày phải chịu trách nhiệm, bảo mày phải kết hôn thì phải kết hôn, không kết sẽ đem mầy đi đấu tố, cả đời mày sẽ không về thành được. Đừng bao giờ nghĩ trốn khỏi thôn Sơn Nhai được nhé. Đừng coi thường chị đây chỉ làm chủ nhiệm hội phụ nữ thì không phải là cán bộ. Chị đây nói cho mày biết…."
Trần Thanh Trí sắc mặt đen xì, thân thể lung lay. Lúc này hắn ta mới cảm thấy chuyện nghiêm trọng vô cùng. Lâm Lam ủng hộ quyết định như thế, những cô bé ở nông thôn này thực sự vô cùng đơn thuần ngây thơ, không trải đời lại không biết lòng người xấu xí, thanh niên trí thức đứng cửa hát vài bài hát, nói vài lời hay, trêu ghẹo một chút là các cô bé sẽ bị sa lầy.
Vừa mới bắt đầu thì thề non hẹn biiển, nói không phải em thì không thể nọ chai, chờ tới khi ăn tới miệng thì căn bản coi như công cụ giải khuây cùng XXOO, chứ không đời nào chịu trách nhiệm. Nhưng các cô bé này quá đơn giản, lại bị đàn ông dụ dỗ vì danh tiếng cùng tiền đồ và tính mạng bọn họ suy nghĩ, sợ bọn họ bị đánh chết, thế là quả đắng trong bụng lẫn trong lòng đều tự dằn mình nuốt xuống. Cuối cùng chịu hậu quả nghiêm trọng, chính là phía đàng gái, đến chết không khai đàng trai ra, thế là không bị động thì chủ động nhảy sông treo cổ, thê thảm qua đời. Nếu chuyện này không giải quyết thích đáng, kết quả là người nhà họ Lưu mất mặt, bị làng xóm chỉ trỏ, cuối cùng Lưu Tú Vân không chịu được nhàn ngôn toái ngữ của mấy người rảnh rỗi cùng với sự coi thường của người trong nhà, nhảy sông tự vẫn. Dù cho Lưu Tú Vân đơn thuần không biết gì nhưng con bé đã đi sai đường, Lâm Lam không muốn lại dẫn tới kết quả như vậy, cô nhớ tới cô bé ấm áp tốt bụng năm xưa, liền cảm thấy thằng cha Trần Thanh Trí này vô cùng đáng hận.
Không dám chịu trách nhiệm thì đừng có đi trêu chọc con nhà người ta. Dù dưa xanh hái không ngọt nhưng dưa này không hái thì sẽ chết người, lại còn làm thối hoăng danh tiếng của một thôn, cho nên không thể không hái. Dù sao quả dưa này chính là thằng cặn bã Trần Thanh Trí gieo ra. Vì sợ bị người ngoài nghi ngờ, các cô cũng không nói nhiều lời, cảnh cáo Trần Thanh Trí ngồi im đừng có manh động. Trần Thanh Trí thấy vậy liền xoay người chạy mất.
Lâm Lam và Đổng Hoè Hoa thương lượng xem có cần để Hàn Vĩnh Phương hỗ trợ hay không, nhưng Đổng Hoè Hoa lại thấy lắm người thì lắm mồm, lúc đó mà có nhiều người biết quá thì đâm phiền.
"Em không biết đâu, đại đội chúng ta có ít người nên rất khó khăn trong việc chuẩn bị. Nhất là cái mối quan hệ ồn ào giữa Hàn Vĩnh Đường và nhà họ Lưu nữa ấy" – Đổng Hoè Hoa nói về ân oán giữa hai gia đình.
Mấy năm thiên tai vừa rồi, hai người chưa lên làm cán bộ. Hàn Vĩnh Đường dẫn vợ con đi trộm ngô và khoai lang, kết quả Lưu Quý Phát thấy được. Lưu Quý Phát để cho Hàn Vĩnh Đường đi đại đội tự thú nếu không sẽ tố giác. Hàn Vĩnh Đường sống chết không tự thú, cũngg không chịu đem lương thực để xuống. Hai người đánh nhau, Hàn Vĩnh Đường mang theo vợ con người đông thế mạnh liền đánh hội đồng Lưu Quý Phát. Lưu Quý Phát tố giác hắn ta, sau đó Hàn Vĩnh Đường bị cả thôn phê bình.
Từ đó hai nhà kết thù như núi.
Ở nông thôn chính là như vậy, có khi ân oán lớn hơn cũng có thể trôi qua, giống như một tên bay đi khó giữ mà có đôi khi có một số người chỉ vì một chút việc cỏn con lại nhớ cả đời, cả đời không nói gì với nhau, thù hằn nhau. Lưu Quý Phát không muốn giằng co ân oán này, nhưng Hàn Vĩnh Đường không chịu bỏ qua, lúc nào cũng nói Lưu Quý Phát tâm tư độc ác muốn cả nhà họ chết đói mà tranh công.. Sau nữa khi Lưu Quý Phát làm chủ nhiệm Trì Đàm lại càng bị nhà Hàn Vĩnh Đường cho rằng dựa vào tranh công mà ngoi lên chức. Cộng thêm sau này dù vô tình hay cố ý phát sinh nhiều va chạm, dĩ nhiên hai nhà lại càng thù nhau. May mà ở xa nhau lại không chung đội sản xuất, không nói lời nào là xong rồi. Nhưng lần này Lưu Tú Vân xảy ra chuyện, Hàn Vĩnh Đường nếu là biết thì đời nào bỏ qua. Lâm Lam cảm thấy sự thể ngày càng nghiêm trọng: "Không được, chờ chồng em trở về liền nhờ anh ấy giúp chúng ta. Tạo áp lực với thằng cha Trần Thanh Trí định ra hôn sự này thôi"
Gả rồi ly hôn so sánh với chưa lập gia đình mà lớn bụng thì có lợi cho nhà họ Lưu hơn. Mặc dù ly hôn, quả phụ, hay chưa kết hôn mà có con ở thời kỳ này đều bị khinh bỉ. Nhưng chưa kết hôn mà có con sẽ bị cho rằng không biết kiềm chế, tác phong có vấn đề, bị đánh lên cái mác người đàn bà dâm đãng thậm chí bị quy kết tội lăng loàn.
Hai người chia tay nhau về nhà nấu cơm. Khi Lâm Lam về tới nhà đã thấy Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ nấu cơm xong xuôi rồi Đại Vượng đang quét sân, đem xẻng đất đổ xuống luống rau. Tam Vượng tò mò nhìn Tiểu Vượng thổi kèn Harmonica, cầm lấy cây sáo loay hoay một lúc liền không nhịn được mà vất xuống đất: "Đúng là que đốt lửa mà!"
Lúc này trời lạnh, Tam Vượng không xuống sông bơi lội được. Cho nên Lâm Lam tạm thời buông lỏng cảnh giác với cậu con trai hiếu động này. Về phần Đại Vượng, cậu chàng đã thu phục được Trụ Tử, sau này Trụ Tử đi thu phục những đứa trẻ khác, bọn nhỏ đều nghe lời cậu chàng. Mạch Tuệ đang xới cơm, Nhị Vượng vẻ mặt u buồn, cầm cây khua khua, bộ dạng buồn rầu.
Lâm Lam vỗ vai Nhị Vượng: "Con trai, nghĩ gì thế?"
Nhị Vượng thở dài: "Mẹ, có phải chúng ta sắp đói rồi không ạ?"
Lâm Lam…. Ôi đại quản gia Nhị Vượng à, không cần lo lắng, cha mẹ sẽ không làm các con đói bụng đâu mà: "Mẹ cho con biết một tin tốt nhé? Mẹ cùng chủ nhiệm hội phụ nữ sẽ tham gia tuyên truyền kiến thức vệ sinh sinh lý, sau này một ngày mẹ có mười hai công điểm, so với đàn ông còn nhiều hơn"
"Thật ạ?" – Nhị Vượng sợ ngây người, mẹ mình có khả nâng vậy luôn đó hở? Lâm Lam gật đầu, tận dụng mọi thứ để giáo dục bọn nhỏ: "Cho nên mẹ mới cho các con đi học. Kiến thức là sức mạnh! Kiến thức là tiền bạc, các thứ các con muốn đều có thể kiếm được khi có kiến thức" – Lâm Lam còn giơ nắm tay bày tỏ khí thế.
Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng bội phục vô cùng. Mẹ chưa từng đi học bao giờ, chỉ theo bọn nó học một chút ít mà cũng có thể làm công việc tuyên truyền cho xã viên, vô cùng lợi hại nhá: "Mẹ, mẹ cực kỳ lợi hại, vô cùng lợi hại" – đứa nhóc nắm tay Lâm Lam kích động nói.
Lâm Lam đắc ý: "Đấy là các con không phát hiện mẹ học tập dụng công hơn những người khác sao? Có văn hoá không cần động chân tay, tiền kiếm được vẫn nhiều" – nói rồi Lâm Lam nheo mắt liếc Đại Vượng một cái. Đại Vượng nằm im cũng trúng đạn.
Tam Vượng cười hăng hắc: "Mẹ có văn hoá, cha có khí lực, con giỏi bơi lội nha"
"con sẽ thổi kèn" – Tiểu Vượng thổi điệu "một hai một, một hai một" bước vào nhà. Lâm Lam sờ đầu Tiểu Vượng: "Tiểu Vượng vậy mà lợi hại, sau này mẹ đi tuyên truyền cần tiết mục biểu diễn, Tiểu Vượng hãy theo cô giáo Hoắc thổi kèn Harmonica nhé? Chờ mẹ có thời gian sẽ đi tìm cô giáo Hoắc nói một tiếng, xin cô dạy con."
Đôi mắt to xinh đẹp của Tiểu Vượng ngước lên nhìn Lâm Lam, bên trong lấp lánh vô cùng. Lâm Lam nhắc những đứa trẻ khác: "Cha không ăn cơm nhà, mấy đứa ăn trước đi, ăn xong làm bài tập nghe không?"
Hàn Thanh Tùng gần đây tương đối bận rộn, cơm tối không ăn nên để cho bọn nhỏ không cần đợi mà ăn trước. Bọn nhỏ vừa nghe cha bọn chúng không trở về nhà thì thở phào nhẹ nhõm, lúc ăn cơm cũng dám nói chuyện chít chít meo meo.
Lâm Lam xem cả đám mang bộ dáng con cọp không ở nhà Hầu Tử làm Đại vương, thật là vừa bực mình vừa buồn cười.
"Mẹ nói nè, các con không sợ mẹ hả, con cọp không ở nhà Hầu Tử muốn xưng vương phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!