Chương 40: Ôn nhu & chạy trốn

Edit: Trang Nguyen

Beta: Tiểu Tuyền

Nhìn Lâm Lam tỉnh lại, Tiểu Vượng vui mừng nhìn cô:"Mẹ, mẹ tỉnh rồi?" Bé cẩn thận từng li từng tí đưa tay đỡ lấy Lâm Lam: "Mẹ, mẹ ngã bệnh rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt, con đi bưng cơm cho mẹ ăn."

Nói xong bé liền bò xuống, chạy đến phòng khách bưng cơm cho Lâm Lam.

Người nhỏ bưng không được nhiều như vậy, nặng quá thì bưng không nổi, một chén canh trứng gà chưng, một hai cái bánh bột ngô, một chén cà hầm tương.

Lâm Lam:...... Có cảm giác bóc lột sức lao động của trẻ con. Thật quá vô sỉ.

Cô đưa tay xoa đầu Tiểu Vượng: "Tiểu Vượng, mẹ không sao, con đi chơi đi."

Tiểu Vượng không chịu, nhất định phải ở cùng cô: "Mẹ bị bệnh, con không ồn ào."

Lâm Lam: "… Mẹ, mẹ không bị bệnh, chỉ là… chỉ mệt mỏi thôi."

Tiểu Vượng gật đầu: "Mẹ mệt mỏi nên bệnh đấy, chăm sóc cho Tiểu Vượng, còn phải xuống ruộng làm việc, nấu cơm, dọn nhà, nên mới bị bệnh." Bé đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lòng bàn tay Lâm Lam, cọ xát.

Trái tim Lâm Lam thoáng mềm nhũn.

Cô thấy đồ ăn đều nguội lạnh, vội vàng lấy đồng hồ đeo tay xem thời gian, má ơi, đã hơn mười giờ, Lâm Lam cô làm được đấy. Cô ngay cả bọn nhỏ bắt đầu nấu cơm, một chút động tĩnh cũng không nghe thấy, Hàn Thanh Tùng kéo rèm cửa sổ bằng cỏ che lại, trời hừng sáng cũng không có ánh sáng xuyên qua, làm cho cô ngủ thẳng giấc đến trưa luôn. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, phụ nữ cả thôn lại có chuyện để nói rồi, cô sẽ bị chụp cái mũ người phụ nữ có chồng còn lười biếng.

Cô vội vàng nhờ Tiểu Vượng giúp đỡ lấy mũ bịt đầu cô hay dùng, cô lập tức mặc nhanh quần áo vào.

Xương sống thắt lưng chân đều đau, thật hoài nghi Hàn Thanh Tùng có phải hành hạ cô hay không, chắc chắn còn bủn rủn đau nhức hơn tập luyện buổi sáng. Nàng cũng không dám nhìn vào những dấu tím bầm trên eo cùng ngực mình, anh nói xem đây là anh dùng bao nhiêu sức lực đây hả, tiết kiệm chút sức lực không được sao?

Cô ăn mặc chỉnh tề, Tiểu Vượng lấy khăn mặt cho cô lau mặt, còn cầm cây lược gỗ chải tóc cho cô.

Lâm Lam:…tiểu áo bông chu đáo quá, hôn nhẹ ôm một cái rồi nâng lên cao cao. Tiểu Vượng nhìn mẹ lại bắt đầu cười cười nói nói, trừ thỉnh thoảng khóe miệng co rút một chút, động tác có phần kỳ quái, dường như có cái gì đó không đúng.

Bé vui vẻ nói: "Mẹ khỏe rồi, không có bị bệnh. Mẹ thật sự khỏe rồi ~~"

Bé cũng học theo bộ dạng Lâm Lam hôn bé, hôn nhẹ lên gương mặt Lâm Lam, sau đó sờ sờ đầu Lâm Lam, ôm cổ Lâm Lam, lung lay cánh tay Lâm Lam, hoàn thành một loạt động tác hôn nhẹ ôm ôm thân mật.

"Cục cưng ngoan, đi chơi đi, mẹ đi nấu cơm trưa."

Bước xuống giường, cô có một loại cảm giác đã lâu không vận động, không làm nóng người đã vội vàng chạy nước rút mấy trăm mét, hai chân bủn rủn giống như không phải là của mình.

Nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp trong nhà, vốn là việc rất nhẹ nhàng, nhưng hôm nay Lâm Lam cảm thấy sao cuộc sống lại khó khăn như vậy. Trước tiên cô nấu cơm, đang lúc chuẩn bị giặt quần áo, Hàn Thanh Tùng từ bên ngoài bước vào.

Còn chưa đến giờ tan tầm, sao anh đã trở về rồi? Lâm Lam theo bản năng muốn tìm một chỗ trốn.

Hàn Thanh Tùng không rõ cô làm gì, lập tức tiến lên kéo cô lại: "Có đỡ hơn chút nào không?"

Tối hôm qua vừa bắt đầu anh đã nghĩ phải khống chế mình, đừng dọa đến cô, kết quả sau đó lại không kiểm soát được. Anh vừa hối hận không tiết chế, lại vừa không khống chế được mà muốn nhiều hơn, kết quả mình cũng có phần thác loạn, đoán chừng đã làm đau cô. Cô lại đang sợ anh.

Mặt Lâm Lam đều nóng lên, có thể đừng nói chuyện không? Vừa hỏi như vậy, không phải nhắc nhở chuyện tối hôm qua ư, ban ngày, có thể chú ý một chút hay không chứ.

Cũng may Tiểu Vượng đã dẫn Vượng Vượng đi chơi rồi, không có ở nhà.

Cô ra vẻ không biết hắn nói gì: "Em đang nấu cơm, giặt quần áo, sao mới giờ này anh đã trở về?"

"Công xã có người đến tìm anh nói chút chuyện." Tay Hàn Thanh Tùng đặt ở bên eo cô, thoáng chốc nhấc bổng ôm cô lên: "Anh có nói với các con em bị bệnh, phải nghỉ ngơi hai ngày."

Lâm Lam kinh hô một tiếng: "Mau thả em xuống."

Hàn Thanh Tùng: "Em không nặng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!