Chương 26: Người đàn bà đanh đá phát uy

Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Lâm Lam suy nghĩ một chút gần đây bộ đội có thể có chuyện gì?

Dựa theo nội dung vở kịch lúc này anh hẳn là đã chuyển nghề rồi trung thực sống ở nhà, sau đó nguyên chủ ngày ngày hoài nghi anh ở bên ngoài có người khác nên tìm cách bắt gian, vì thế anh rất phiền lòng.

Mà đời này bởi vì cô đã đến đây nên bây giờ anh còn chưa chuyển nghề, chẳng lẽ đã sinh ra hiệu ứng hồ điệp nên xuất hiện sự việc khác rồi sao?

Cô muốn đi tìm Hàn Thanh Tùng hỏi một chút, kết quả vẫn không tìm được anh.

Lâm Lam trước tiên nấu cơm xong xuôi.

Cô muốn làm chút đồ ăn ngon cho bọn nhỏ, trước tiên là cắt nhỏ hai cái bánh bột lớn mà dì ba cho thành những mảnh màn thầu nhỏ, chờ chảo nóng thì bôi chút dầu, rồi cầm màn thầu kia nhúng qua nước lạnh, sau đó đặt vào trong nồi chiên lên.

Mùi thơm rất nhanh đã xông vào mũi, màn thầu được chiên đến hai mặt khô vàng, chỉ tiếc dầu quá ít, không thể trực tiếp nổ thành màu hoàng kim.

Chiên màn thầu xong thì Lâm Lam bảo Tiểu Vượng đến ăn, sau đó bắt đầu làm món khác.

Cây đậu cô

-ve và cà thì cho vào hầm, ở trên cạnh nồi thì dán bánh bột ngô, đơn giản lại thuận tiện.

Hiện tại đã phân lương thực rồi, Lâm Lam không chỉ ăn bột ngô, mà còn trộn thêm một phần ba bột mì, như vậy mấy đứa nhỏ ăn vừa có dinh dưỡng vừa dễ tiêu hóa.

"Mẹ, làm cái gì ăn ngon vậy?" Cái mũi nhỏ của Tam Vượng đã men theo mùi thơm chạy về nhà, vừa vào cửa đã thấy màn thầu vàng khô đã nhanh chóng chạy đến cầm.

Lâm Lam cho thằng bé một cái "Cha của con làm việc ở đâu rồi?"

Tam Vượng bẹp nhai lấy màn thầu, "Thật là thơm, là ai cho bánh bột lớn như vậy, mợ lớn của con sao?...... Mẹ hỏi cha con hả? Lúc nãy con thấy cha vội vã như là lửa cháy đến nơi vậy."

Lâm Lamlấy điện báo ra, "Điện báo này là hôm nay mới tới sao?"

"Đúng vậy a...... mẹ, mẹ chờ chút đi, con đi hỏi thăm cho mẹ ngay đây."Thằng bé vừa cầm lấy màn thầu vừa chạy ra ngoài.

"Đi chậm thôi, đừng để té ngã!" Lâm Lam gọi thằng bé.

Rất nhanh Nhị Vượng và Mạch Tuệ cũng cùng trở về, hai đứa bé đi cắt cỏ, còn nhặt được chút củi về, đều là cành khô trong rừng rơi xuống thôi.

Thấy có màn thầu mảnh để ăn thì mấy đứa nhỏ đều rất vui vẻ.

Lâm Lam lại hỏi đến Đại Vượng, đứa nhỏ này rất khó nắm bắt, cho là nó đã gần với mình hơn một chút rồi, nhưng thằng bé lại hành tung bất định, giống như một dã nhân vậy.

Mạch Tuệ ăn màn thầu rồi nói, "Anh cả của con thì có thể làm gì chứ, đánh nhau chứ gì nữa...... A, đúng rồi, bà nội của con lại sai anh ấy lên huyện thành đưa đồ cho chú út rồi, túi đồ kia phồng phồng lên, bên trong nhất định là có tiền."

Lâm Lam nhíu mày, cô chỉ kỳ quái, tại sao bà Hàn lại không để cho những đứa cháu khác đi đưa, lại thích sai sử con của cô vậy.

Đại Vượng cũng thật là, chú út có hấp dẫn người như vậy sao? Có gì mà khiến cho nó cứ phải vào thành vậy?

Chờ nó trở lại thì phải dạy dỗ một trận mới được.

Lâm Lam bảo Mạch Tuệ nhóm lửa, cô lại mở số bông vải mới vừa mang về ra vỗ vỗ một chút để ngày mai phơi nắng.

Tam Vượng từ bên ngoài chạy vào, thần thần bí bí nói: "Mẹ à, cha của con đã đi đại đội tìm ông rồi."

Lâm Lam vội hỏi có chuyện gì.

Tam Vượng kề miệng vào gần lỗ tai nói: "Con biết đó, lúc trưa cha của con có đến chỗ bà nội nói bà nội đưa cho cha một chút tiền, cha nói cha không có tiền nhưng phải về chỗ bộ đội làm việc nên đến mượn ít tiền. Nhưng bà nội của con đã mắng cha một trận, nói một xu tiền cũng đừng muốn mượn từ trong tay của bà ấy. Sau đó đoán chừng là cha tìm ông bí thư chi bộ vay tiền rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!