Người đưa thư ngạc nhiên nhìn bà già ngồi bệt trên đất. Trước kia mỗi lần gặp bà Hàn, cậu ta đều thấy bà ấy mặt mày tươi tỉnh, đôi mắt sáng quắc kia giống như mắt vị chủ tịch nhìn nhân dân, làm sao giống bây giờ, không thèm để ý đến hình tượng bản thân ngồi bệt trên đất la lối om sòm.
"Bác gái à, bác làm sao …."
Bà Hàn làm sao còn chú ý lời người khác nói, bà ta hiện giờ chỉ chú ý đến việc có thể con trai đã phản bội niềm tin của mình, đem tiền gửi cho vợ nó chứ không gửi cho mình nữa. Quả thực là trời long đất lở trong một tích tắc. Bà ta không thể chấp nhận sự khiêu chiến quyền uy này của mình thì nào còn tâm trí mà giữ hình tượng với cả tôn nghiêm, chỉ nghĩ tới việc vỗ bắp đùi mà gào: "Mỗi lần đều gửi đúng hạn mà sao lần này đã thay đổi rồi? Có phải bị vợ dọa tự tử rồi sợ hãi không?
Vợ con có rồi nên bỏ quên mẹ phải không? Đồ bất hiếu! Mày giết mẹ đi cho rồi! Đừng có cản tôi, tôi sẽ đập đầu vào cột kia một cái cho chết luôn cho nó vừa lòng huhu".
Người phát thư đi lại nhiều kiến thức rộng, vừa nhìn là biết bà già này đang ăn vạ liền "xì" một tiếng nói: "Bà Hàn ơi, bà có ăn vạ như hát cũng không được đâu, đây có phải là điện chuyển tiền đâu! Đây là đồ gửi từ bệnh viện về mà" – nói rồi cậu ta lấy ra một bưu kiện nhỏ. Bà Hàn vừa nghe thấy không phải điện chuyển tiền liền nín khóc, nghĩ một lát, hóa ra con trai không có phản bội mình. Chờ đã, bưu kiện là cái gì? Trong đó có cái gì?
Bà Hàn bật dậy muốn đưa tay đoạt lấy, động tác này giống như đã làm quen không biết bao nhiêu lần: "Bưu kiện gì? Đưa cho tôi!".
"Vậy không được đâu bà Hàn. Người gửi nói phải tự mình đồng chí Lâm Lam ký xác nhận tận tay".
Bà Hàn mất hứng lẩm bà lẩm bẩm: "Nó là vợ con của tôi, của nó là của tôi, làm sao tôi không nhận được? Có phải thuốc của cháu tôi không?"
Người phát thư nhìn lại bưu kiện một chút rồi nói: "Là kính mắt".
"Kính đeo mắt?" – Gì cơ, Tiểu Vượng đeo kính á? Bà Hàn tự nhiên cảm thấy tức giận muốn xù lông. Không phải thầy giáo hay thành phần tri thức gì, đeo kính mắt làm gì? Bị thần kinh à? Bà Hàn vẫn chìa tay ra: "Nó không có ở nhà, tôi nhận cũng thế".
Bà Hàn không tin, cái món đồ nào chỉ cần đến cửa này đều là của bà ta hết. Nhưng Tiểu Đồng sống chết không giao đồ, dù sao bác sĩ Dương cũng đã dặn dò rất kỹ, phải giao tận tay Lâm Lam chứ tuyệt đối không giao cho mẹ chồng cô ấy. Điều này làm Bà Hàn cảm thấy sượng mặt, bà ta phát hiện thứ gì dính dáng đến con dâu thứ ba đều không phải món hời gì, liền "hừ" một tiếng: "Được rồi! Một đôi kính dành cho mắt có tật, người khỏe mạnh cũng không thèm đeo.
TIểu Đồng này, thế còn điện chuyển tiền của con thứ ba nhà tôi thì sao?".
Bà Hàn nhận ra mình suýt chút nữa thì quên việc chính. Người đưa thư lắc đầu nói: "Bà Hàn, danh sách hôm nay không có điện chuyển tiền của bà".
"Không thể nào như vậy!" – Bà Hàn nghi hoặc không tin, có ý định moi đồ bưu phẩm trong túi của người đưa thư. Vừa lúc thời gian Lâm Lam tan làm, cũng không để tâm tới ánh mắt lườm nguýt của Bà Hàn, ký vào danh sách nhận lấy kính mắt, cảm ơn Tiểu Đồng rồi trở về nhà tìm Tiểu Vượng. Bà Hàn không tin là không có điện chuyển tiền liền lôi kéo Tiểu Đồng không cho cậu ta đi tiếp, đòi cậu ta phải nói cho ra nhẽ.
Chị dâu cả về nhà nấu cơm thấy vậy liền kéo Bà Hàn lại rồi khuyên nhủ: "Mẹ, có thể còn chưa đến mà".
Bà Hàn có một loại dự cảm bất thường, trong lòng khó chịu liền hỏi Tiểu Đồng chuyện gì đã xảy ra. Tiểu Đồng biết bà ta coi số tiền kia như mạng, vì tránh bị liên lụy liền bảo không biết, cậu ta không muốn bị dây dưa với chuyện gia đình nhà người khác. Tiểu Đồng dứt khoát đẩy xe đạp đi: "Bác gái, bác nhìn chỗ bưu phẩm thư tín này của cháu đi, có rất nhiều chỗ phải giao. Cháu đi trước". Dứt lời cậu ta liền cong lưng đạp xe, bỏ chạy rất xa.
Vừa vào tới sân, Bà Hàn lại thấy Lâm Lam đang cùng Tiểu Vượng ở giường gạch phòng phía Đông đeo kính thử. Lâm Lam đang nhìn kính mắt này tấm tắc, chất liệu không tệ, thủ công tinh xảo, không hổ là kính đắt tiền: "Tiểu Vượng, mẹ đeo kính lên cho con nhé" – Tiểu Vượng nhắm mắt lại để cho Lâm Lam đeo kính cho bé. Đeo xong, Lâm Lam cười nói: "Mở mắt ra nào, không chói mắt đâu".
Tiểu Vượng từ từ mở mắt, một thứ ánh sáng ấm áp lần đầu tiên bé nhìn thấy. Trước đây dù Tiểu Vượng có thể thấy được nhưng lại rất nhòe mờ, giống như là nhìn qua màn sương mù vậy. Thêm vào đó là người khác chê cười bé là kẻ ngu mù lòa, mẹ ruột lại không thích bé nên bé chưa bao giờ nhìn cái gì một cách kỹ lưỡng. Dần dần bệnh sinh lý và bệnh tâm lý cộng vào khiến cho tình trạng mắt của bé càng lúc càng xuống cấp.
Lần trước đi viện, bác sĩ gầy gầy nọ khám bệnh xong còn châm cứu cho bé, lại có thuốc uống nên giờ tình trạng mắt của bé đã tốt hơn rất nhiều. Lúc này đeo kính mắt lên giống như xua tan sương mù, trước mắt là một mảnh sáng trong rõ ràng. Bé thấy một đôi mắt rất đẹp, trắng đen rõ ràng, người đó còn mỉm cười nhẹ nhàng với bé như gió xuân tháng ba đang thổi phấp phới, giống như ánh nắng ban sáng vừa rực rỡ lại ấm áp, giống như mưa phùn mùa xuân êm ái. Thậm chí bé cảm thấy khi nhắm mắt trong gió còn có thể nghe được thứ âm thanh dịu dàng vô cùng. Mẹ thật là đẹp!
Cậu bé nhìn Lâm Lam giống như không bao giờ nhìn đủ, miệng nghẹn ngào một tiếng: "mẹ" liền nhào vào ôm cổ Lâm Lam dụi dụi, phát ra âm thanh rên rỉ thỏa mãn giống như con thú nhỏ. Đứa bé nghẹn ngào như vậy làm Lâm Lam cảm thấy không quen. Để Tiểu Vượng ôm một lát cô liền kéo tay bé xuống, chỉnh lại mắt kính bị lệch rồi nói với bé: "Đeo một lúc thì bỏ xuống nhé! Mẹ đi hái một ít hoa cúc dại phơi khô để nấu nước rửa mắt cho con."
Tiểu Vượng gật đầu tỏ vẻ đã biết.
"Thấy rõ rồi thì có thể đi học nha!" – Lâm Lam vui mừng cho Tiểu Vượng. Tiểu Vượng giờ còn nhỏ, không bỏ lỡ quá nhiều thứ, giờ đi học luôn cũng được.
"Học cái gì mà học! Tưởng mình là sao Văn Khúc hạ phàm hay sao? Cũng không biết mình là ai mà học đòi văn vẻ" – Bà Hàn bực bội nãy giờ mới tìm được chỗ phát tiết.
Lúc này bọn nhỏ trong nhà đều đã trở về, thấy Tiểu Vượng đeo mắt kính liền rối rít khen ngợi mắt kính đẹp, mắt kính đắt tiền, cũng muốn đeo thử. Lâm Lam cất lời:
"Kính Tiểu Vượng đeo là loại kính cận, các con đeo vào sẽ hỏng mắt, không được".
Tam Vượng không phục cố lấy đeo, kết quả đeo lên choáng váng đầu óc, mắt hoa hết cả lên. Cậu nhóc hét to rồi ngồi bệt xuống đất: "Ai chao ôi nhức đầu quá. Sư phụ đừng niệm nữa, đừng niệm nữa….. đồ đệ biết sai rồi biết sai rồi!"
"Ha ha ha" – bọn nhỏ xung quanh cười ầm lên. Mạch Tuệ cười đau cả bụng, gục mặt trên đùi Lâm Lam không dậy nổi. Lâm Lam tiện tay lấy cái lược thiếu răng chải lại tóc rối cho con bé, còn gọi Tam Vượng: "Đừng có làm trò khỉ nữa, mặt đất lạnh, đứng lên đi".
Nhị Vượng kéo Tam Vượng đứng lên: "Giống con cá chạch trơn tuột ý".
Tam Vượng cười hì hì: "Rõ ràng là con cá nhỏ, anh lại bảo em giống con cá chạch! Cá chạch xấu hoắc!".
Lâm Lam nhìn phía ngoài cửa, không thấy Đại Vượng đâu, liền hỏi bọn nhóc: "Anh cả đâu?" Nhị Vượng lập tức tỏ thái độ, ý rằng con không biết mẹ đừng có hỏi con. Tam Vượng liền cướp lời: "Con biết! Anh đang đánh nhau với Thiết Trụ ngoài kia".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!