Đổng Kiến và Sở Sương có một cậu con trai.
Sinh vào năm 1982, sau khi hai người tốt nghiệp.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cặp đôi này cũng là lên kế hoạch kỹ càng mới sinh con. Mãi đến nửa cuối năm 1981, khi mọi việc đã đâu vào đấy, Sở Sương mới mang thai. Vì cô không tiện ra mặt nhiều, các thủ tục về sau đều do Đổng Kiến lo liệu. Đúng là tranh thủ thời điểm để sinh con.
Nhưng nói thật, vẫn hơi muộn một chút.
Bởi nếu năm xưa còn ở quê mà họ đã đến với nhau, thì dù cuộc sống có khổ cực đi nữa, giờ con cái cũng đã lớn rồi.
Đằng này, đến tận bây giờ con mới chào đời.
Dù vậy cũng chẳng sao, dù sao thì mọi thứ đều không đồng.
Chỉ là trong quá trình nuôi con, lại phát sinh vài vấn đề.
Đứa trẻ được đưa về quê nhà của Đổng Kiến để ông bà nội chăm sóc, vì Sở Sương còn phải ra nước ngoài tu nghiệp, một đi là mấy năm trời, nào có thời gian?
Mà Đổng Kiến cũng bận bịu vô cùng, làm việc chẳng khác gì viên gạch, nơi nào cần thì nơi ấy anh đến.
Vì vợ chồng xa con nhiều năm, nên con trai không gần gũi với họ, thậm chí đến cả mặt bố mẹ cũng không nhận ra.
Điều đáng lo nhất là, vài năm sau khi Sở Sương du học trở về, cùng Đổng Kiến về quê thăm con thì phát hiện cậu bé rất tự ti, nhút nhát vô cùng.
Hỏi ra mới biết, hóa ra thường xuyên bị anh chị em họ bắt nạt.
Sở Sương ôm con mà nước mắt rơi lã chã.
Cả hai đều biết mình có lỗi với con, nhưng lại bất lực.
Chính Bạch Nguyệt Quý đã gợi ý một phương án: vì lúc ấy đứa trẻ vẫn còn nhỏ, đang trong độ tuổi chập chững hiểu chuyện, sao có thể buông tay không lo?
Cô đề nghị Đổng Kiến và Sở Sương đưa con trai lên Bắc Kinh, để nuôi dưỡng trong nhà họ Chu.
Bởi Sở Sương sẽ định cư tại thủ đô, còn Đổng Kiến cũng đang công tác ở Bắc Kinh, tuy công việc bận rộn, nhưng vẫn có thể tranh thủ đưa con đi chơi, tạo sự gần gũi, ít ra còn hơn để con ở quê không ai chăm sóc tử tế, cùng lắm chỉ là mấy cuộc điện thoại.
Không có bố mẹ bên cạnh, trẻ con làm sao không bị bắt nạt?
Ông bà nội thì sao có thể trông nom suốt 24 giờ?
Hơn nữa, những đứa trẻ khác cũng là cháu nội cháu ngoại mà.
Sau khi bàn bạc kỹ, Đổng Kiến và Sở Sương quyết định đón con lên thủ đô.
Lúc đầu, cậu bé chưa quen, thường khóc đòi ông bà. Nhưng trẻ con vốn có sức thích nghi rất nhanh, mà ở nhà họ Chu thì điều kiện quá tuyệt vời: đông trẻ con, nhiều đồ chơi, nhiều món ngon, lúc nào cũng rộn ràng náo nhiệt.
Các anh chị lớn đều chơi cùng bé Đổng Dương, ai cũng quan tâm, yêu thương.
Từ một đứa trẻ rụt rè, bé dần được các anh chị dẫn theo chơi đuổi bắt, được các thím các bà dẫn đi công viên, chạy nhảy vui đùa, nụ cười ngày một nhiều hơn.
Trong số đó, bé Đổng Dương thân thiết nhất với lão Tứ.
Lão Tứ dẫn em chơi trò "cảnh sát bắt cướp", chơi đánh trận, chơi bao cát, nhảy lò cò, thả diều, còn cổ vũ em rất nhiệt tình.
Đến kỳ nghỉ, lão Tứ còn dẫn em đi bơi, thật sự vui không kể xiết.
Hai anh em còn cùng nhau nuôi mấy con chim.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!