Chương 438: (Vô Đề)

"Lên nhầm kiệu hoa, được chồng như ý."

Hứa Nhã cảm thấy cuộc hôn nhân của cô với Niên Viễn Phương cũng có đôi phần giống như vậy.

Ban đầu cô cưới Niên Viễn Phương chính là vì bị tổn thương trong chuyện tình cảm, không ngờ lại hạnh phúc cả một đời.

Cô biết quyết định khi ấy của mình là bồng bột, thật lòng không khuyên các chị em học theo.

Nhưng lúc đó cô thật sự muốn bắt đầu một cuộc sống mới, cô ở nông thôn đã thực sự chịu đựng không nổi nữa.

Vì cô cũng giống như Sở Sương, đều là thế hệ trí thức trẻ thứ ba bị đưa về nông thôn năm 1968, đến tận năm 1977 khi kỳ thi đại học được khôi phục mới thấy được hy vọng trở lại thành phố.

Thật sự quay về thành phố là sau năm 1978.

Không nhanh không chậm, vừa vặn là tròn mười năm xuống nông thôn.

Cuộc đời có được bao nhiêu lần mười năm? Nhất là đối với phụ nữ, đó là quãng thời gian quý giá nhất trong cuộc đời.

Tuy cuối cùng cô cũng thi đậu đại học và được quay về thành phố, nhưng cô hiểu rõ mình làm được điều đó là nhờ công sức của mấy người bạn thân – Bạch Nguyệt Quý, Sở Sương và Đổng Kiến.

Cô được ôn luyện trước người khác mấy tháng, cũng chính nhờ vậy mà khi có tin kỳ thi đại học được khôi phục, cả người cô phấn khởi tột độ, sau đó liền dốc hết sức học hành.

Những gì không hiểu, cô đều hỏi Sở Sương, hỏi Bạch Nguyệt Quý, hỏi Đổng Kiến.

Cả ba người họ đều tận tình giúp đỡ cô không chút do dự.

Trong số mấy người, cô có nền tảng yếu nhất, vì khi bị đưa xuống nông thôn, cô thậm chí còn chưa học hết cấp ba.

Tham gia kỳ thi đại học, đối với cô mà nói, áp lực lớn khủng khiếp! Cô thật sự rất sợ, rất lo, sợ thi rớt, rồi bị bỏ lại một mình ở nông thôn.

Tất nhiên, cô cũng không phủ nhận mình lấy được chồng tốt. Nhưng việc lấy chồng tốt không hề mâu thuẫn với việc cô muốn học đại học, muốn bước chân ra ngoài.

May mắn là Bạch Nguyệt Quý, Sở Sương và Đổng Kiến đều giúp cô.

Đặc biệt là Bạch Nguyệt Quý và Sở Sương đã khoanh vùng rất nhiều trọng tâm ôn tập cho cô, bảo cô tập trung học, học thuộc lòng.

Chính nhờ vậy, trong phòng thi đại học, cô làm bài rất tốt, những câu biết thì làm hết sức, những câu không biết thì liều đoán.

Yêu cầu của cô không cao, thật sự không cao, chỉ cần đậu vào trường sư phạm thành phố là đủ mãn nguyện rồi.

Kết quả… cô thật sự đậu!

Cô mừng rỡ cảm tạ trời đất.

Vì chuyện này, mẹ chồng cô cũng rất vui, cảm thấy nở mày nở mặt.

Nhưng thực ra lúc đầu cô biết, mẹ chồng cô vốn lòng dạ hẹp hòi, cảm thấy đi học đại học chẳng có ích gì, nói trắng ra là sợ cô đi học rồi sẽ bỏ chồng con.

Đúng là tưởng tượng vớ vẩn!

Cô có phải là người phụ nữ không có đạo đức, không có lương tâm không?

Tuy lúc đầu cưới Niên Viễn Phương là do bốc đồng, nhưng sau này cô thật sự yêu người đàn ông này từ tận đáy lòng.

Anh ấy đối xử với cô rất tốt, hơn nữa cô cũng đã sinh con cho anh, sao có thể nỡ rời bỏ chồng con?

May mà sau này được Bạch Nguyệt Quý và mợ của cô ấy khuyên nhủ, mẹ chồng mới đồng ý để cô đi học đại học. Nếu không, chưa biết còn làm ra bao nhiêu chuyện nữa.

Bởi vì bà mẹ chồng này, thật sự từng làm ra những chuyện rất "kỳ cục".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!