Chương 36: (Vô Đề)

Bánh bao thô hấp xong, thịt xông khói cũng được cắt ra, nhìn thôi đã thấy ngon miệng rồi.

Ăn xong bữa sáng, Chu Dã đi ngủ bù. Còn Bạch Nguyệt Quý thì bắt đầu viết sách mới.

Bất kể bản thảo cô đã gửi có được duyệt hay không, thì con đường này cô nhất định phải đi thử. Không thể để Chu Dã gánh vác tất cả một mình, tuy rằng anh đúng là một người chồng yêu thương cô hết mực, nhưng chính vì vậy, cô càng muốn làm hết sức mình, không muốn trở thành gánh nặng cho anh.

Nhất là sắp tới còn có con ra đời.

Dựa vào mỗi mình Chu Dã, dù anh có giỏi giang đến đâu, thì cũng khó mà sống theo cách cô mong muốn.

Thật ra yêu cầu của cô cũng không cao lắm, nhưng ít nhất cũng phải có trứng để ăn đều đặn chứ? Thịt không cần ngày nào cũng có, nhưng một tháng ăn ba đến năm bữa thì không quá đáng chứ?

Dựa vào kinh nghiệm sống ở đây mấy tháng nay, nếu phải sống như người trong thôn, cả năm cũng chưa chắc ăn nổi một bữa thịt, thì chắc cô không chịu nổi thật.

Còn những thứ khác như rong biển, tôm khô, bột mạch, kẹo sữa, sữa bột v.v…

Thế nên trông cậy hoàn toàn vào Chu Dã là không được.

Ban đầu chỉ muốn thử, nhưng đến lúc này, con đường viết lách và gửi bài là con đường cô nhất định phải đi đến cùng.

Viết được một lúc, Bạch Nguyệt Quý thấy bụng có chút đói…

Cô không nhịn được cúi đầu nhìn bụng mình, rõ ràng sáng nay ăn đến ba cái bánh bao thô cơ mà! Nửa miếng thịt xông khói, Chu Dã chỉ ăn một chút, còn lại cô ăn gần hết, thế mà mới một tiếng đã lại đói rồi?

Cô đành phải dậy đi lấy khoai lang hấp hồi sáng ra ăn. Ăn liền hai củ mới thấy đỡ hơn chút, rồi lại quay về tiếp tục viết bản thảo.

Viết được chừng nửa tiếng, cô dừng lại bước ra ngoài nhìn ngó, nhưng thật lòng mà nói, chẳng có gì đáng xem, khắp nơi trắng xóa một màu tuyết. Chỉ thấy ống khói nhà người khác tỏa khói, ngoài ra chẳng còn gì.

Bạch Nguyệt Quý thấy hơi thèm ăn, cô phát hiện từ sau khi mang thai, mình dễ thèm ăn hơn hẳn.

Cô cũng không kiềm chế quá, vào sau nhà mở thùng đá cắt một miếng thịt bò, lại vào gian tây lấy ít khoai tây, rồi vào bếp nhóm lửa, bắt đầu nấu món khoai tây hầm bò.

Chu Dã bị mùi thơm đánh thức, mơ màng hỏi: "Vợ ơi, em nấu gì mà thơm thế?"

Bạch Nguyệt Quý nhìn dáng vẻ ngái ngủ mơ màng của anh, bật cười: "Khoai tây hầm bò."

Chu Dã hít hít mũi: "Không ngờ tay nghề vợ anh cũng khá phết đấy, làm anh chảy nước miếng luôn rồi."

Bạch Nguyệt Quý thấy dáng vẻ ngây thơ của anh nhà mình thật dễ thương, không nhịn được ghé lại thơm một cái: "Sắp xong rồi, chờ chút nhé."

Chu Dã lập tức bị thơm đến mê mẩn: "Vợ ơi, thêm cái nữa đi?"

Bạch Nguyệt Quý bật cười, ôm mặt anh thơm thêm cái, hai cái, ba cái…

Chu Dã mãn nguyện rồi mới nói: "Vợ đói rồi đúng không? Anh mang vào cho em ăn."

"Em tự đi được, có phải không làm gì được đâu." Bạch Nguyệt Quý xua tay.

Cô vợ đảm đang này không chỉ nấu món khoai tây hầm bò, mà còn hấp hai bát cơm trắng. Thời gian cũng vừa khớp, bưng vào nhà là có thể ăn ngay.

"Dậy ăn cơm thôi." Bạch Nguyệt Quý gọi.

Một nồi khoai tây hầm bò to đùng cùng hai bát cơm trắng bưng lên, dù Chu Dã không định ăn trưa thì cũng bị mùi hương dụ dỗ phát thèm.

"Thơm quá trời." Chu Dã chan nước sốt vào cơm, lấy thêm miếng khoai tây ngấm vị thịt bò, bắt đầu ăn ngon lành.

Bạch Nguyệt Quý gắp thịt bò vào bát anh, anh còn không muốn ăn, đến khi bị cô trừng mắt mới vội giải thích: "Vợ ơi, anh ăn hay không cũng không quan trọng, ăn vào cũng không béo lên được. Quan trọng là vợ với con không thể thiếu dinh dưỡng." Từ "dinh dưỡng" này là anh học được từ người trong thành phố.

"Mỗi mình em ăn thì chẳng thấy ngon gì cả." Bạch Nguyệt Quý nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!