"Đồ ngốc." Trương Xảo Muội nói xong cũng không thấy anh phản ứng gì, trông cứ ngây ra như khúc gỗ.
Nhưng Cố Quảng Thu nào phải người thật sự ngốc. Anh hoàn hồn lại, liền có chút kích động, nghiêm túc nhìn cô, rồi dùng tay đ.ấ. m n.g.ự. c vài cái, biểu thị rằng mình sẽ chăm chỉ làm việc, nuôi sống gia đình và phụng dưỡng bố mẹ cô!
"Tôi về trước đây." Trương Xảo Muội có thể hiểu ý anh, mỉm cười liếc nhìn một cái.
Không thể phủ nhận, Cố Quảng Thu đúng là hợp mắt cô. Tuy không nói được, nhưng người thì cao ráo vạm vỡ, vẻ ngoài đoan chính, tuyệt đối không phải loại đàn ông như Lý Thái Sơn có thể so bì.
Nhìn bàn tay to chân to, dáng vẻ thô ráp của anh, vừa nhìn đã biết là người chịu khó làm việc, không phải loại lười biếng hay khôn lỏi.
Cô rất hài lòng, đương nhiên cũng muốn giữ thể diện cho anh và nhà họ Cố, cưới xin phải đi đủ trình tự như đàn ông cưới vợ, rồi mới về nhà gái ở.
"Mẹ ơi, nhà còn việc, mình về thôi." Trương Xảo Muội vừa ra cửa liền nói gọn gàng.
Thím Trương và chị dâu Lý cũng vừa ra khỏi gian phía tây, cùng với Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và mợ.
"Sắp về rồi à? Không ngồi lại chút nữa sao?" Bạch Nguyệt Quý cười hỏi.
"Phải đấy, ngồi thêm lát nữa rồi hãy về." Mợ cũng giữ lại, đồng thời quan sát nét mặt của Trương Xảo Muội.
Nhưng nét mặt của Trương Xảo Muội vẫn bình tĩnh như thường, không để lộ điều gì, lịch sự từ chối rồi cùng mẹ và chị dâu Lý về.
Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và mợ cùng ra cửa tiễn họ. Đợi họ đi rồi, Chu Dã mới hỏi: "Mợ thấy cô gái đó thế nào?"
Mợ đáp: "Con bé lanh lẹ, giống mợ hồi trẻ, nhìn là biết không phải dạng tầm thường. Chỉ không biết cô ấy có ưng Quảng Thu nhà mình không thôi."
"Vào nhà hỏi anh ấy là biết ngay." Bạch Nguyệt Quý cười, cô để ý thấy Trương Xảo Muội sau khi ra khỏi cửa còn nhẹ nhàng, tươi tắn hơn lúc đến, chắc chắn là thuận rồi.
Mợ liền vào nhà hỏi Cố Quảng Thu, mặt anh đỏ ửng, nhưng vẫn gật đầu chắc chắn, cô ấy không ghét anh là kẻ câm, bằng lòng lấy một người quê mùa như anh.
Mợ vui mừng ra mặt: "Được rồi được rồi, vậy chúng ta về chọn ngày, lo chuyện cưới xin cho xong!"
Lúc này, chị dâu Lý quay lại, cười tươi bước vào, truyền đạt ý của bên nhà gái: "Xảo Muội nói, nếu nhà họ Cố chọn được ngày rồi thì cứ đến đón cô ấy. Còn có làm tiệc hay không thì do nhà trai quyết định."
Mợ phấn khởi: "Vậy tôi về bàn với ông ấy một chút nhé?"
"Đương nhiên rồi." Chị dâu Lý gật đầu cười.
"Cháu gái à, thật sự cảm ơn cháu lắm, đến lúc đó nhất định phải cho cháu một bao lì xì!" Mợ nắm tay chị dâu Lý nói.
"Không cần đâu, không cần đâu, toàn là Chu Dã chạy đôn chạy đáo, cháu chỉ là người đưa tin thôi." Chị dâu Lý vội xua tay.
Chị đi rồi, mợ cũng không giấu nổi niềm vui, nói với Chu Dã: "Tiểu Dã à, lần này cháu đã giúp cậu mợ giải quyết chuyện lớn trong lòng rồi đấy!"
"Chỉ cần mợ đừng trách cháu lôi anh Quảng Thu về làm hàng xóm là được rồi." Chu Dã cười.
"Trách gì mà trách? Để Quảng Thu lấy góa phụ hay cô ngốc thì cũng bị người ta cười thôi!" Mợ nói, "Cô gái này là do mợ chọn, nhanh nhẹn, giỏi giang, không có gì phải chê cả!"
Mợ cũng không nán lại, dẫn Cố Quảng Thu về. Bạch Nguyệt Quý lấy giỏ trứng trong nhà ra đưa bà mang về.
"Là mợ đi đổi của mấy nhà hàng xóm đem tặng cho cháu đấy, giữ mà ăn!" Mợ nói.
Bạch Nguyệt Quý nhìn Chu Dã, định nhờ anh từ chối, trứng gà thời buổi này quý như vàng.
Ai ngờ Chu Dã lại nói: "Lòng thành của mợ, cứ giữ lại đi."
Mợ cười nói: "Mợ về trước đây, chọn được ngày rồi để Quảng Thu quay lại."
Chu Dã cười gật đầu, cùng vợ tiễn họ ra cổng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!