Chương 3: (Vô Đề)

Nhìn hai vợ chồng kia có vẻ như đã làm lành, Đổng Kiến cũng hơi ngạc nhiên, nhưng anh ta không phải người thích hóng chuyện người khác nên chỉ nói với Trần Tùng và Mã Quyên:

"Tôi còn chút việc, đi trước đây."

Đổng Kiến vừa đi, Trần Tùng liền mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Mã Quyên:

"Cô làm ăn kiểu gì vậy? Còn hứa chắc như đinh đóng cột là Bạch Nguyệt Quý sẽ bị bôi tro trát trấu, thân bại danh liệt cơ mà?!"

Mã Quyên cũng đầy khó hiểu:

"Chuyện hôm nay ngoài dự đoán của tôi thật mà! Tôi còn tưởng cô ta sẽ lên núi phá cái nghiệt chủng trong bụng kia chứ!"

Cô ta vốn đã gió thổi bên tai, dụ dỗ cô bạn "không có đầu óc" Bạch Nguyệt Quý lên núi, bảo rằng nên ra chỗ vắng để ngẫm nghĩ lại xem có nên tiếp tục yêu Đặng Tường Kiệt không.

Nói xong lại cố tình liếc nhìn bụng cô, thở dài tiếc nuối, bảo rằng nếu không có đứa bé thì tốt biết bao…

Chính vì câu ấy, Bạch Nguyệt Quý mới đồng ý gả cho gã nhà quê Chu Dã chỉ để chọc tức Đặng Tường Kiệt, muốn hắn hối hận!

Chuyện lớn như vậy mà còn nghe lời, vậy việc khiến cô ta phá thai rồi mang tiếng cả đời chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Thế nên cô ta mới liên hệ với Chu Dã, bảo anh ta đi trước ngăn lại, còn mình thì dẫn người đến "giải quyết hậu quả"…

Mọi thứ tính toán đâu vào đó rồi, chỉ không ngờ hai người kia lại bình an vô sự mà xuống núi!

"Còn nữa, chẳng phải cô nói sau khi kết hôn với gã lưu manh kia thì cô ta sống khổ như địa ngục hay sao? Tôi thấy hai người họ thân thiết lắm đấy, lúc xuống núi còn nắm tay dìu nhau!"

Trần Tùng nói xong, vẻ mặt ghen tức không giấu nổi.

Mã Quyên liếc anh ta một cái, ánh mắt đầy khinh thường.

Hồi đó cô ta và Bạch Nguyệt Quý cùng được đưa xuống thôn, Bạch Nguyệt Quý với nhan sắc nổi bật đã nhanh chóng trở thành "bông hoa" của khu thanh niên tri thức.

Trần Tùng từng tỏ tình nhưng bị cô thẳng thừng mắng cho:

"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Không soi gương xem cái bộ dạng của mình đi!"

Từ đó, Trần Tùng hằn học với cô.

"Cô ta nhìn người kiểu gì không biết! Bao nhiêu người không thân lại đi thân với một đứa như cô, chồng thì chọn tên nhà quê quê mùa kia làm báu vật, trong khi người như tôi mới là thanh niên ưu tú thì lại chẳng coi ra gì!"

Mã Quyên: "…" Thật muốn chửi người cho hả giận.

Trần Tùng bực dọc:

"Lần sau kiếm thông tin nào hữu ích một chút!"

Nói xong quay lưng bỏ đi, để lại một mình Mã Quyên đứng đó.

Cô ta nghĩ đến chuyện hôm nay bày mưu tính kế chẳng được tích sự gì, ngược lại còn bị tên Chu Dã đó để ý — đúng là thiệt đơn thiệt kép.

Xem ra tạm thời không nên đến tìm Bạch Nguyệt Quý nữa, đợi một thời gian rồi hẵng tính tiếp xem rốt cuộc Bạch Nguyệt Quý có chuyện gì!

Còn Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã đã về đến nhà.

Nói là "nhà" nhưng thực ra chỉ là một căn nhà đất được quây quanh bằng hàng rào tre đơn sơ.

Hai phòng đơn, một phòng hướng đông, một phòng hướng tây. Ngoài phòng phía tây còn có một gian nhỏ làm bếp, vô cùng giản dị, chỉ có một cái bếp lò, một cái nồi, vài chiếc thìa, bát, chậu và nồi niêu xoong chảo.

Chỉ nhìn qua một lượt là đã nắm được toàn bộ cái bếp nghèo nàn ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!