Nhưng trên đời luôn có người không muốn cô sống yên ổn.
Lúc chị dâu Đại Sơn và chị dâu Lý còn chưa về thì Mã Quyên đã tới. Vừa thấy Mã Quyên, hai chị dâu liền đứng dậy tạm biệt Bạch Nguyệt Quý vì cũng đã ngồi lâu.
Bạch Nguyệt Quý tiễn họ ra cửa xong mới quay sang nhìn Mã Quyên:
"Sao cô lại đến nữa?"
Chữ "nữa" kia đã nói rõ thái độ không hoan nghênh của cô.
Mã Quyên không phải ngốc, tất nhiên cảm nhận được sự xa cách của Bạch Nguyệt Quý dạo gần đây. Nhưng cô ta lại rất vui, bởi điều đó chứng minh rằng Bạch Nguyệt Quý thật sự định sống c.h.ế. t với gã nhà quê này, cả đời chỉ xoay quanh bếp núc, chồng con!
Một cuộc đời mà chỉ nhìn thôi cũng đã biết kết cục.
Nhưng vẻ ngoài thì cô ta vẫn phải làm ra vẻ "bạn thân", giả vờ lo lắng mà nói:
"Tôi cũng không biết nên nói cô thế nào, ôi!"
"Không muốn nói thì khỏi nói, tôi cũng không cần cô phải nói." Bạch Nguyệt Quý lạnh nhạt, chẳng khách khí gì.
Mã Quyên nghẹn họng, hỏi thẳng:
"Hôm trước Đặng Tường Kiệt muốn gặp cô, sao cô lại không đi? Nếu cô định chơi trò "lạt mềm buộc chặt, thì cô dùng sai người rồi đấy! Đặng Tường Kiệt không mắc mấy chiêu đó đâu! Hôm đó về xong, anh ấy cũng chẳng hỏi gì tới cô nữa đâu!"
Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn bụng của Bạch Nguyệt Quý, trong mắt đầy vẻ ghen tị.
Cô ta không thể tin nổi, Bạch Nguyệt Quý lại từng qua lại với Đặng Tường Kiệt!
Bạch Nguyệt Quý biết Mã Quyên cũng thích Đặng Tường Kiệt. Nhưng Mã Quyên chỉ là kiểu nhân vật nữ phụ si tình cam chịu, yêu thầm không cầu báo đáp, chỉ mong người ta nhìn mình một cái.
Có lẽ Đặng Tường Kiệt cũng biết, nhưng từ đầu tới cuối chưa từng nói gì, bởi là đàn ông, hẳn là anh ta cũng hưởng thụ cảm giác được các cô gái vây quanh, ngưỡng mộ.
Bạch Nguyệt Quý chẳng có kiên nhẫn dây dưa với loại người như thế, chẳng buồn đáp lại:
"Nếu không có việc gì thì khỏi tiếp, tôi còn bận."
Mã Quyên bất mãn nói:
"Cô thật sự định cắt đứt quan hệ với tôi sao?"
Bạch Nguyệt Quý nhìn cô ta:
"Mã Quyên, có vài chuyện tôi không nói rõ không có nghĩa là tôi ngốc, để mặc cô đùa bỡn tôi trong lòng bàn tay."
Mã Quyên bặm môi:
"Ý cô là gì?"
"Cô làm gì cô tự biết. Miệng thì nói lo cho tôi, mà sau lưng nói bao nhiêu điều xấu, tưởng tôi không biết à? Trước mặt thì giả vờ tốt đẹp, sau lưng thì đ.â. m thọc, hai mặt ba lòng, cái loại người như cô, đúng là chẳng biết xấu hổ!"
Giọng nói đầy mỉa mai và khinh bỉ, như thể giáng thẳng vào mặt Mã Quyên.
Mã Quyên sượng cả mặt, nhưng cô ta cũng không phải hạng tầm thường, lập tức giả vờ thở dài:
"Có phải cô biết chuyện bố mẹ cô ly hôn rồi nên mới mất kiểm soát cảm xúc như thế không?"
Bạch Nguyệt Quý bình tĩnh nhìn cô ta, cô biết Mã Quyên thể nào cũng sẽ đến nói chuyện này, nhưng tiếc thay, cô đã biết từ lâu, và… chẳng mấy quan tâm.
"Bố mẹ cô vì chuyện cô không chịu nghe lời mà xuống nông thôn, còn tự ý gả cho Chu Dã, nên cãi nhau một trận rồi ly hôn luôn. Bố cô còn đuổi mẹ cô ra khỏi nhà, mẹ cô giờ ở ký túc xá rồi. Bố cô thì lại tái hôn với người khác. Tôi vừa nhận được thư từ nhà gửi lên, sợ cô buồn nên đặc biệt đến an ủi, không ngờ cô biết trước rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!