Chương 2: (Vô Đề)

Lúc này, Bạch Nguyệt Quý cúi nhẹ đầu xuống. Tháng mười âm lịch, thời tiết đã rất lạnh, gió rét thổi qua khiến thân hình cô, vốn mặc không nhiều, giờ trông càng thêm mỏng manh và bất lực.

Khoảnh khắc đó, Chu Dã lập tức tan biến hết lửa giận, vội vàng cởi áo khoác của mình quấn lên người cô.

Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: Tiểu tổ tông này thật sự có thể lấy mạng mình, đúng là ông trời phái tới để trị gã lưu manh không sợ trời không sợ đất như mình mà!

"Anh biết em ấm ức, nhưng đứa nhỏ đã có rồi, chẳng lẽ không cần nữa à? Em đói chưa? Về nhà đi, anh nấu mì cho em ăn, anh vừa mang về một con gà, hầm cho em bồi bổ cơ thể." Chu Dã thấy cô không bài xích mình, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng lấy lòng.

Bạch Nguyệt Quý cảm nhận được hơi ấm từ chiếc áo khoác anh đưa, sắc mặt cũng bớt tái đi, cô nhìn anh:

"Con gà ở đâu ra vậy?"

"Anh đổi được với người ta." Chu Dã đáp.

Bạch Nguyệt Quý cũng không hỏi nhiều, cúi đầu nhìn cái bụng mình:

"Chu Dã, anh nói xem, em có nên sinh đứa bé này ra không?"

Nói thật thì cô hơi do dự. Một phần vì sợ đau, thời này lại chẳng có gây tê không đau khi sinh.

Hơn nữa, cũng không biết có phải do đã tiếp nhận cốt truyện hay không, mà cô lại thấy mọi chuyện diễn ra như vậy… hoàn toàn bình thường.

Chu Dã nghe vậy thì gương mặt trở nên căng thẳng, nhìn cô chằm chằm:

"Tất nhiên là phải sinh rồi! Đây là con của chúng ta! Em nỡ lòng nào bỏ con?"

Bạch Nguyệt Quý liếc nhìn anh một cái, khiến Chu Dã nghẹn họng, cô nàng nhẫn tâm này, có khi thật sự nỡ bỏ. Hôm nay nếu anh không đến, ai biết được cô sẽ quyết định thế nào.

"Anh đã sẵn sàng làm bố chưa?" cô hỏi.

Chu Dã không chút do dự:

"Tất nhiên là sẵn sàng rồi!"

"Nếu sinh con rồi, thì em phải ở nhà chăm con. Một mình anh có nuôi nổi hai mẹ con em không?"

Bố mẹ Chu Dã mất từ sớm, chỉ còn anh cả và chị dâu, mà có cũng như không.

Nghĩa là, nếu cô sinh con, sẽ chẳng ai giúp đỡ, việc chăm con là phần cô gánh, còn việc nuôi cả nhà — đương nhiên là phần của anh.

Nghe cô nói vậy, Chu Dã không những không lo lắng mà còn lộ ra nụ cười vui vẻ:

"Anh nuôi được! Anh sẽ không để hai mẹ con em phải ăn cơm chan nước mắt, anh sẽ cố gắng để em và con sống thật tốt!"

Anh xúc động thật sự. Chẳng lẽ… vợ anh đã chịu sống yên ổn với anh rồi sao?

Chẳng lẽ anh đợi được ngày cô ấy hồi tâm chuyển ý rồi sao?

Bạch Nguyệt Quý thấy anh hiểu rõ thực tế, cũng không nói thêm gì. Cô biết Chu Dã có những nguồn thu khác, không cần chỉ dựa vào điểm công đất ruộng cũng có thể nuôi gia đình.

"Không còn sớm nữa, về thôi." Bạch Nguyệt Quý đứng dậy. Nhưng nhìn con đường núi dốc đứng, cô thầm nghĩ: nếu lại ngã, thật sự có thể dẫn đến vô sinh như trong truyện mất, không do dự, cô nói:

"Anh đỡ em đi, lúc lên không cảm thấy, giờ xuống mới thấy dốc quá."

Chu Dã không nói hai lời, lập tức tiến tới đỡ vợ, trong lòng vui như mở hội:

"Vợ à, em cứ từ từ, mình đi chậm cũng không sao."

____

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!