Có lẽ cũng là phản ứng dây chuyền, kiếp này bố mẹ của cô trông giống hệt như ở kiếp trước.
Mà cô lại là con gái một. Ở đời sau thì chẳng sao, nam nữ bình đẳng.
Nhưng trong cái thời đại này, nhà mà chỉ sinh được con gái thì ra đường cãi nhau cũng thiếu khí thế.
Có lẽ để xây dựng một "gia đình cực phẩm" cho ra đời một "nữ phụ cực phẩm" như cô, nên cô em họ kia mới cố tình khắc họa bố mẹ cô một cách méo mó đến thế.
Sau khi sinh cô, mẹ cô tổn hại thân thể, suốt đời không thể mang thai nữa.
Cái thời đó, bà bị bà nội hành hạ đủ kiểu, còn ép bố cô ly hôn. Bố cô tuy không làm vậy, nhưng lại là một người chồng vũ phu.
Ông oán bà không sinh được con trai, khiến ông tuyệt hậu. Mẹ cô không dám phản kháng, cũng nhất quyết không chịu ly hôn.
Nhưng bà cũng cần một nơi trút giận, và người đó chính là cô. Bà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô.
Người ngoài nhìn vào tưởng cô được bố mẹ yêu thương, mười tuổi đã có quần áo mới mỗi năm, nhưng chỉ mình cô biết, là vì bố mẹ cô cuối cùng đã nghĩ thông, tìm con rể ở rể, tuyển con rể về nhà.
Mà người được họ chọn từ lâu rồi, là một người cháu bên nhà thím hai, mặt đầy tàn nhang, mắt đờ đẫn như cá chết, miệng giống con ếch, cao chưa đến vai cô, ngoại hình hoàn toàn không tìm nổi một điểm coi được.
Nhắc đến người này, cũng phải nói thêm về sự độc ác của cô em họ kia, vì đó chính là anh họ của cô ta, xấu đến mức kỳ lạ mà cô ta lại muốn gả cô cho người như vậy.
Nói là vì bốc đồng mà theo Đặng Tường Kiệt xuống nông thôn, chi bằng nói rằng cô muốn chạy trốn khỏi gia đình, một gia đình khiến cô ngạt thở. Cô chỉ dùng Đặng Tường Kiệt làm cái cớ.
Tình cảm dành cho anh ta, sự si mê, nói trắng ra chỉ là vì cô xem anh ta như cọng rơm cứu mạng kéo mình khỏi vũng bùn.
Nhưng vì mãi chẳng bước vào được lòng anh ta, nên việc lấy Chu Dã, thật sự là một lần buông xuôi, tự hủy.
Lần này, dưới sự điều khiển của cốt truyện do cô em họ bày ra, cô đã hoàn toàn chọc giận bố mẹ, gả cho Chu Dã.
Bố mẹ cô cũng coi như đã dứt tình, vì cô không còn giá trị lợi dụng cuối cùng nữa.
Dù họ mang gương mặt giống hệt bố mẹ ở kiếp trước, nhưng Bạch Nguyệt Quý không hề có ý định đặt tình cảm của mình vào cặp bố mẹ này.
Kiếp trước bố mẹ đối xử tốt với cô, cô chưa từng làm họ thất vọng. Nhưng kiếp này, bố mẹ như thế lại muốn cô tự rước khổ vào thân sao?
Ngoài việc lắc đầu cảm thán một tiếng, cô thật sự chẳng có chút cảm xúc nào khác.
Chu Dã lại không biết những chuyện này. Nhìn thấy vợ có vẻ lưỡng lự, anh hơi buồn buồn:
"Vợ à, em không muốn hả? Rể xấu cũng phải gặp bố mẹ vợ chứ, cửa ải này sớm muộn gì cũng phải vượt qua."
Dù anh có lo bố mẹ vợ không ưa anh, dù gì họ cũng là người thành phố, điều kiện chẳng biết tốt đến đâu, nhưng Chu Dã vẫn muốn đi một lần, bởi vì đó là bố mẹ của vợ, là cửa mà anh nhất định phải bước qua.
Bạch Nguyệt Quý khẽ cười:
"Anh đừng nghĩ nhiều, cửa em đã qua rồi thì chẳng có vấn đề gì. Ý kiến người khác, kể cả bố mẹ em, cũng không quan trọng. Còn chuyện có gặp họ hay không… để sau hãy nói."
Chu Dã nghe vậy, thấy cô không phải từ chối dẫn anh về gặp bố mẹ thì cũng vui vẻ:
"Được rồi, em muốn về khi nào thì nói anh, nhưng nhớ báo sớm để còn làm đơn xin phép."
"Ừm, nếu muốn về, em sẽ báo trước." Bạch Nguyệt Quý gật đầu.
Cô nghĩ, theo tiến trình cốt truyện, chắc lúc này bố mẹ cô đã ly hôn rồi. Những mâu thuẫn dồn nén bao năm cuối cùng cũng bùng nổ.
Nhưng với Bạch Nguyệt Quý, chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô. Cô chẳng phải nguyên nhân, cũng chẳng có cảm xúc gì.
Vụ này Chu Dã cứ nghe theo vợ. Cô bảo sao thì làm vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!