Buổi tuyên dương kết thúc sau hơn hai tiếng đồng hồ, mọi người bắt đầu giải tán ai nấy đều trở về nhà của mình.
Trong ngôi nhà nhỏ họ Tống, trong phòng Tống Nghị quay lưng về phía Thẩm Kiều Kiều, anh rót nước vào cốc, giả bộ như lơ đãng hỏi: "Em...! muốn tham gia thi đại học à."
Thẩm Kiều Kiều đang trêu đùa với Bảo Bảo chợt dừng lại, trong mắt cô hiện lên một tia sáng, nhưng bất quá cũng chỉ là thoáng qua, cô gượng cười nói: "Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này."
Tống Nghị xoay người, trong tay cầm cốc nước, nước đang nóng nên bốc hơi mờ mịt như sương trắng, che khuất mọi biểu tình trên mặt, "Nếu có cơ hội, em sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học à.", anh hỏi lại một lần nữa.
Hai vấn đề, nhưng anh dùng cũng đều không phải là câu hỏi.
Thẩm Kiều Kiều rũ mí mắt, ngẩng đầu lên, trên mặt tươi cười rạng rỡ: "Cho dù có cơ hội, em cũng thi không đậu."
Cô tự nhủ: "Thi đại học giống như hàng nghìn quân thiên mã đi qua một cây cầu độc mộc, chỉ một số ít người có thể vượt qua, mà em xuống nông thôn đã lâu, hiện tại học tập lại, cũng không kịp rồi..."
Trong giấc mơ chính là như thế.
Những người có thể thi đậu đại học giống như Phương Thư Đình và những người khác, họ từ khi xuống nông thôn đến nay đều không bỏ bê việc học, họ có thể vượt qua kỳ thi là nhờ vào sự tích lũy và may mắn, thế nên họ thi đỗ là điều tất nhiên.
"Nhưng anh cảm thấy em có thể thi đậu." Tống Nghị ngắt lời cô.
Thế nên anh luôn cảm thấy sợ hãi, cố gắng tránh né đề tài này.
Thẩm Kiều Kiều hơi sững sờ, chính cô luôn cảm thấy mình sẽ không thi đậu.
Vì cái gì mà Tống Nghị lại khẳng định như vậy, anh cứ tin tưởng mình như vậy sao?
Tống Nghị đặt cốc nước sôi đã nguội lên bàn, anh nằm xuống đất, duỗi tay ra, tại cái hốc tối dưới giường, lấy mấy cái hũ đất và bình gốm.
Hai người vừa mới trở về, giường còn chưa đốt lửa, anh sờ mò lần tìm, lúc lấy ra được cái hũ đất và bình gốm, thì trên tay cũng dính đầy tro đen.
Anh lấy khăn lau tay sạch sẽ, rồi đặt những cái hũ và bình ngay ngắn lên chiếc bàn trên giường, tổng cộng có sáu chiếc bình.
Trong lúc anh làm hàng loạt động tác này, Thẩm Kiều Kiều vẫn lặng lẽ nhìn anh.
Tống Nghị ngồi trở lại bên cạnh giường, ngồi đối diện với Thẩm Kiều Kiều.
Anh cắn chặt môi dưới, nhìn gần bật ra máu, nhìn sâu vào đôi mắt Thẩm Kiều Kiều, hít một hơi dài, dùng tay cầm lấy hai cái bình, đặt sang một bên.
Giống như đang nói cho Thẩm Kiều Kiều nghe, lại cũng giống như tự nói cho chính mình: "Đây là chi phí cho em mua sách giáo khoa và tài liệu ôn thi."
Rồi anh lại cầm một cái bình khác đặt cạnh hai cái bình vừa rồi: "Đây là chi phí đi lại đại học của em."
"Đây là chi phí sinh hoạt cho em học đại học."
"Đây là những chi phí linh tinh khác...! anh nghĩ, nếu em đi học, khẳng định phải mua thêm một số đồ dùng hàng ngày."
Nói xong câu cuối cùng, Tống Nghị lền ngậm miệng, hơi quay đầu đi chỗ khác.
Thẩm Kiều Kiều ngơ ngác nhìn anh, khẽ cong đôi môi đỏ hồng nói: "Anh chuẩn bị từ lúc nào mà nhiều như vậy."
Tất cả các chi phí cần thiết để cô đi học đại học đã được tính đến.
Thẩm Kiều Kiều cầm một chiếc hũ đất lên, mở nắp ra, bên trong chứa đầy những tờ tiền, từng tờ một, cuộn lại như một điếu thuốc lá, nhét vào trong hũ đất.
Những tờ tiền này có cũ có mới.
Trong lòng cô xẹt qua một ý nghĩ trong đầu, anh đã bắt đầu chuẩn bị từ bao lâu rồi, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này anh thường đi sớm về muộn, thậm chí năm trước cũng không nghỉ ngơi, chính là để kiếm số tiền này cho cô?
Thẩm Kiều Kiều cái mũi lập tức đỏ lên, cô nhào người vào trong ngực Tống Nghị, giọng nói nức nở: "Tống Nghị! Anh thế mà lại dám giấu tiền riêng sau lưng em!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!